Gió tuyết mịt mù, vẻ mặt Cố Tích Triều quá mức bình tĩnh.
Bình tĩnh như mặt nước lặng tờ trước cơn bão.
Hắn chỉ thong thả bước về phía đống lửa. Mặc cho các chiến binh Khương tộc sau lưng Ấp Đô tháo đao và vũ khí trên người hắn xuống. Mặc cho con dao kề trên cổ hắn rạch một đường máu.
Ấp Đô không dám buông dao cũng chỉ đành theo hắn đi về phía đống lửa, vừa đi vừa nắm chặt tay thành quyền, chất vấn:
“Ngươi rút quân, tha cho thủ lĩnh, ta sẽ dẫn người trong tộc lui về phía bắc núi tuyết, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của Đại Ngụy và Bắc Địch!”
“Không thể nào.” Cố Tích Triều không nhìn ngang liếc dọc, vừa đi vừa nói.
“Ngươi không chịu sao?…” Ấp Đô rút một mũi tên từ ống tên, đầu mũi tên bọc vải lụa tẩm dầu sôi, hơ trên ngọn đuốc liền bốc cháy.
Hắn đe dọa:
“Lập tức ngọn lửa dữ sẽ thiêu rụi hình nhân giấy quý giá nhất của ngươi thành tro tàn.”
Cố Tích Triều ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn, chỉ bước chân không ngừng:
“Chẳng qua chỉ là một hình nhân giấy , ngươi đốt rồi thì sao? Ta cùng lắm làm lại một con khác, hay là ngươi nghĩ, ta sẽ để ý đến một hình nhân giấy như vậy?”
Ấp Đô cười lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi có thể lừa gạt người khác nhưng không lừa được ta. Ở bộ tộc Kỳ Sơn ta đã thấy rồi, ngươi thà tự mình bị thương cũng phải bảo vệ nàng.”
“Ngươi chẳng phải coi nàng ta là thê tử yêu quý nhất sao?”
Cố Tích Triều lạnh lùng liếc hắn một cái, giữa đôi lông mày chỉ toàn vẻ thờ ơ vô vị, hắn phản bác:
“Thê tử? Chết từ lâu rồi.”
“Ngươi!…” Ấp Đô đã giận tím mặt, đột nhiên giương cung bắn tên, nhanh như chớp, một mũi tên đã bắn về phía khúc gỗ.
Mũi tên đang cháy xé gió lao đi, đầu mũi tên cắm thẳng vào khúc gỗ bên dưới, làn khói mịt mù lướt qua cánh tay hình nhân giấy .
“Xì…” Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy khẽ rít lên một tiếng.
Chỉ một tiếng này thôi, Cố Tích Triều lúc này đột ngột dừng bước, ngón tay đang nắm trong tay áo chợt siết chặt lại.
Hắn đột ngột quay đầu lại, nhìn Ấp Đô từng chữ từng chữ nói:
“Đánh một trận. Ta thắng, ngươi sẽ thả nàng ra.”
“Xem ra, ta đã đoán đúng.” Ấp Đô giơ tay lên, mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên mép, “Ta đánh với ngươi! Nếu ta thắng, ngươi hứa sẽ tha cho thủ lĩnh, tha cho bộ tộc Khương chúng ta?”
“Không thể.” Cố Tích Triều không chút biểu cảm, nhìn hắn lạnh lùng nói, “Bởi vì ngươi không thắng được.”
Ấp Đô đi về phía Cố Tích Triều, chậm rãi rút thanh đao đeo bên hông, lưỡi đao xoay tròn trong lòng bàn tay, hắn nghiến răng nói:
“Khẩu khí của ngươi thật không nhỏ.”
Cố Tích Triều không rút đao, đi sang một bên, mũi giày khẽ đá nhấc lên một cọng lau yếu ớt trên tuyết cầm trong tay, chỉ nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trên bông lau.
“Bắt đầu đi.”
Vậy mà chỉ dùng một cọng lau để nghênh chiến.
Các chiến binh Khương tộc bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Ấp Đô tức giận bật cười khom người bày thế, hai tay cùng cầm chuôi đao, nhanh như rồng bổ xuống đầu Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều né người tránh đi, cọng lau khẽ móc ngang tạo ra một trận gió mạnh. Ấp Đô cầm đao phòng thủ liên tục né tránh rồi lại xông lên tấn công, ánh đao lóe lên như những mảnh lụa trắng.
Sau vài hiệp, bông lau trong tay Cố Tích Triều đã rụng gần hết, Ấp Đô thở hổn hển như trâu, thế tấn công dần chậm lại, sức lực không còn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ khăn trán của hắn.
Cố Tích Triều vẫn thong thả ung dung, cọng lau trong tay hắn bay múa, nhanh đến mức chỉ thấy bóng trắng mờ mịt bao trùm cả không gian, đòn cuối cùng, đợi Ấp Đô kịp phản ứng thì cọng lau yếu ớt đã kề sát cổ hắn.
“Nếu trong tay ta là đao, đầu ngươi đã rơi xuống đất rồi.”
Thắng bại đã rõ. Đám đông vây xem ở xa không hiểu chuyện gì, vang lên những tiếng reo hò nhiệt liệt.
Cố Tích Triều vứt cọng lau đi, nhanh chân đi về phía khúc gỗ, ánh mắt sắc bén quét qua, những chiến binh canh giữ đống lửa như chim sợ ná, mấy người vội vàng dập lửa, những người còn lại cởi trói cho hình nhân giấy phía trên, vừa mới đặt xuống.
Ấp Đô cũng ngã ngồi xuống đất, thanh đao rơi xuống tuyết, hắn nhíu chặt mày, nắm đấm đấm mạnh xuống đất, nghiến răng ken két.
Một vạt áo màu xanh xám rơi vào tầm mắt.
Cố Tích Triều đã đi đến trước mặt hắn, đột nhiên rút thanh đao bên hông ra, mũi đao sắc bén rạch một đường nhỏ trên trán hắn.
Ấp Đô giật mình, đưa tay sờ lên, những giọt máu đã chảy xuống từ mặt.
Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói:
“Nếu là người khác, ta sẽ không để hắn sống, không phải vì hình nhân giấy này là người của ta mà là ngươi lấy mạnh h**p yếu, lôi kéo những người không liên quan vào mối hận của ngươi và ta, không phải là hành vi của một người trượng phu chỉ khiến người khác khinh bỉ.”
“Ngươi cảm thấy bị ta tính kế, vậy thì hãy trở nên mạnh hơn ta, chứ không phải trút giận lên kẻ yếu.”
“Ta không giết ngươi là vì người trong tộc ngươi vẫn cần ngươi chăm sóc. Vết sẹo này, ta để lại cho ngươi, là sự sỉ nhục của ngươi với tư cách là một chiến binh.”
Ấp Đô lau đi vết máu nhơ nhuốc trên mặt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt nhíu mày không nói gì, đứng dậy từ dưới đất, như một con thú dữ thua cuộc, khẽ gầm lên rồi bước đi.
Khi hai người lướt qua nhau, Cố Tích Triều lên tiếng:
“Đội kỵ binh và cung thủ đầu tiên của ta sẽ đưa những người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong bộ tộc đi trước. Những người trẻ tuổi khỏe mạnh có thể chiến đấu sẽ ở lại đây trước, một là để che mắt thiên hạ, hai là những người đi sau cùng cần phải đối phó với cuộc tấn công bất ngờ của người Bắc Địch sau khi họ phát hiện ra và dụ họ đi. Ta đã phái quân đội đến Hào Sơn tiếp ứng, những thuộc hạ ta mang đến lần này cũng sẽ hộ tống toàn bộ các ngươi đến Hào Sơn.”
Ấp Đô dừng bước, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêng của hắn.
Hắn không ngờ Cố Tích Triều nói sẽ dốc toàn lực hộ tống người Khương vào Sóc Châu không chỉ là lời an ủi Khương vương mà thôi, mà đã sớm dự đoán tình hình có thể xảy ra và có biện pháp đối phó. Hắn và thuộc hạ đã thảo luận suốt đêm trong lều, muốn bảo toàn nhiều người hơn cũng không bằng mưu kế của Cố Tích Triều tinh diệu và chu toàn.
Thủ lĩnh nói, hắn đã dành mười năm ở Bắc Cương tìm hài cốt, cũng dành mười năm đó để dọn đường cho bộ tộc Khương tộc sáp nhập vào Đại Ngụy, quả thật là như vậy.
Lòng Ấp Đô chấn động, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp hắn.
Lúc đó, hắn một mình bước vào khu rừng rậm bên ngoài doanh trại bộ tộc Kỳ Sơn, suýt chút nữa đã chết trong trận địa tên mà hắn bày ra. Khi vào lều lớn, áo bào đã nhuộm đỏ máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, vừa mở miệng đã nhờ họ tìm kiếm hài cốt của người Đại Ngụy.
Hàng vạn hài cốt quân Đại Ngụy, hắn nói, hắn sẽ tìm từng bộ từng bộ mang về Đại Ngụy.
Ngạo mạn tột cùng, dũng cảm tột cùng. Hiếm thấy trên đời.
Ấp Đô suy nghĩ một chút, kinh ngạc nói:
“Ngươi để lại hết người của ngươi cho chúng ta, vậy ngươi lại muốn một mình đến nha trướng Bắc Địch sao?”
Cố Tích Triều đáp:
“Nha trướng phòng thủ nghiêm ngặt, một mình ta hay mang theo một trăm người có gì khác nhau sao?”
Ấp Đô khẽ giật mình, chợt cười lớn một tiếng, lạnh lùng nói:
“Ta đã thề trước thần Thiên Dương và thủ lĩnh, sẽ không tìm ngươi báo thù nữa. Xem ra, không cần ta tự tay động thủ, cái mạng này của ngươi e là phải bỏ lại ở nha trướng rồi.”
“Cố Cửu, ơn của ngươi đối với bộ tộc ta, ta nhớ kỹ, thù, ta cũng sẽ không quên!”
Nói xong, hắn rút con dao trên đất ra, tra vào vỏ, cười lớn sảng khoái. Ngay cả Cố Tích Triều vốn im lặng cũng khẽ nhếch môi cười.
Người Khương tôn sùng kẻ mạnh, trọng võ, dứt khoát rõ ràng, mối hận ở đây chẳng qua chỉ cần đánh một trận, phân thắng bại là tạm thời bỏ qua. Nếu như những mối oán hận lớn trên đời này đều có thể giải quyết như vậy thì tốt biết bao.
Cố Tích Triều cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn trong đáy mắt, chợt nghe thấy phía sau một tiếng kêu kinh hãi.
Hắn đột ngột quay đầu lại.
Hình nhân giấy quá nhẹ, khi đặt xuống không có dây buộc, lại bị gió thổi bay lên chao đảo trong tuyết lớn, sau đ, cắm đầu vào đống lửa sắp tàn.
Ngọn lửa tàn còn sót lại nhanh chóng bùng lên, như thủy triều dữ dội nhấn chìm lớp giấy mỏng manh, hoàn toàn nuốt chửng.
Chỉ trong chốc lát, hình nhân giấy nhỏ bé co rúm lại, ngã xuống biến mất trong đống tro tàn bên dưới.
Bất ngờ không kịp trở tay, tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ.
Mấy người Khương tộc chưa từng thấy cảnh tượng này đã sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, chỉ vào đống đổ nát, run rẩy nói:
“Là nó… là nó tự rơi xuống.”
Tất cả âm thanh dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.
Trong vô số ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi, Cố Tích Triều lao tới.
Hắn quỳ thẳng xuống đống lửa, dùng tay không bới đống tro dày đặc, hai tay nâng một nắm đất đen lẫn giấy đỏ.
Nơi nào còn dấu vết của một chút hồn phách.
“Đi gọi người!”
Cố Tích Triều quay đầu lại, không biết có phải bị khói lửa hun đốt hay không, đôi mắt đen láy đỏ ngầu như muốn chảy máu, giọng khàn đặc, gần như là gào lên với mọi người:
“Triệu Tiện ở đâu? Tìm cho ta! Nhanh!”
Vị tướng quân xưa nay trầm ổn kiên nghị như băng đá không thể phá vỡ. Chưa ai từng thấy hắn bộ dạng này, sát khí trên người như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt, như lửa luyện ngục muốn thiêu rụi tất cả.
Lạc Hùng và những cận vệ khác chạy tới, vây quanh hắn, tất cả đều bối rối, một lúc sau mới phản ứng lại.
Mấy ngày trước, tướng quân vừa từ bộ tộc Kỳ Sơn trở về đã sai người nhanh chóng đi Lao Sơn tìm Kính Sơn đạo nhân. Nhưng dù ngựa chạy nhanh đến đâu, từ Lao Sơn đến đây nhanh nhất cũng phải nửa tháng, mới chỉ có ba ngày, tướng quân sao đột nhiên lại thúc giục như vậy.
Họ nhìn nhau, đối diện với vị tướng quân vô cùng xa lạ đành cứng đầu đáp:
“Triệu Tiện vẫn còn trên đường, không thể nhanh như vậy…”
“Ầm!”
Cố Tích Triều đột nhiên rút đao, một nhát chém gãy những khúc gỗ vây quanh đống lửa. Trong khoảnh khắc, cả đống lửa cao lớn đổ sụp xuống, không thể kìm nén cơn giận dữ kinh thiên động địa.
“A…”
Trong vùng đất tuyết vắng lặng, giữa làn khói bụi mờ ảo, phía sau truyền đến một tiếng thở dài cực khẽ. Tựa như ảo giác.
Thân hình Cố Tích Triều cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Giữa làn khói dày đặc vẫn còn bốc lên từ đống lửa, một vạt váy màu trắng ngà từ từ chảy xuống, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Giống như bóng dáng hư ảo của một linh hồn.
Một mái tóc đen buông xõa chưa búi, không trang sức châu ngọc. Trên người là chiếc áo trắng mỏng manh đơn sơ khi chết, vừa đủ che đến ngón chân, trên cổ áo và vạt áo vẫn còn vết máu còn sót lại.
Giongj nói và dáng điệu vẫn như ngày xưa.
Cố Tích Triều đứng ngây người tại chỗ, bất động. Dường như hắn chỉ cần động đậy, ảo ảnh trước mắt sẽ tan biến không dấu vết.
Gió tuyết mịt mù, giữa chốn nhân gian tịch mịch, bóng hình cô đơn chậm rãi bay về phía hắn, trước mặt hắn xòe bàn tay trong suốt, khẽ hỏi:
“Cố Tích Triều, hoa đào Xuân Sơn của ta đâu?”
Lúc này hắn mới nhớ ra, vừa nãy là đi hái hoa cho nàng.
Hắn mơ màng, vô thức xòe bàn tay ra, cành đào vừa hái đã bị hắn vò nát.
Nàng nhìn thấy, vẻ mặt tiếc nuối lại thở dài:
“Ai, nhưng ta đi không nổi nữa rồi.”
“Lên đây.” Hắn nghe thấy chính mình nói.
Giống như rất nhiều năm trước, chàng thiếu niên trên cây nói với thiếu nữ muốn hái hoa.
Ban đầu, chàng thiếu niên mặc áo gấm, dáng người cao lớn tuấn tú, cử chỉ phong lưu, hếch mặt lên khinh miệt nói:
“Thẩm Thập Nhất, muội bỏ cái ý nghĩ đó đi, ta đường đường là Cố gia cửu lang, sao lại trèo tường nhà người khác chỉ để hái một bông hoa?”
Sau đó, hắn vén vạt áo bào thêu mây vàng óng ánh cài vào đai lưng, mặc cho thiếu nữ dưới gốc cây giẫm lên tấm lụa Thục quý giá của hắn, vai mỏi nhừ còn phải nghe nàng sai bảo:
“Cố Cửu, cao thêm chút nữa.”
“Không đúng, sang phải thêm chút nữa, ai, thiếu chút nữa thôi…”
Một khi hái được bông hoa nàng muốn, nàng liền chạy đi xa. Hắn đuổi theo gọi:
“Không có lần sau đâu đấy. Quân tử yêu hoa, thưởng thức có đạo. Theo cách thưởng hoa của muội, năm sau cây hoa này sẽ bị muội vặt trụi mất.”
“Kệ huynh…”
Sau này, thiếu nữ cao lớn hơn một chút, không còn búi tóc hai vòng nữa, mái tóc đen buông lỏng, ngẩng đầu nói:
“Cố Cửu, đào Xuân Sơn ta sẽ tự mình trèo lên hái.”
Hắn dùng tay so chiều cao của nàng, chỉ cao đến ngực hắn, bất lực nói:
“Hồ đồ, Thẩm Thập Nhất, muội cao có chừng này, còn chưa với tới cành cây thấp nhất nữa.”
Nàng cũng giơ bàn tay nhỏ bé l*n đ*nh đầu, so với hắn kéo dài giọng “ai” một tiếng:
“Tại sao ma ma nói năm nào ta cũng cao lên mà, mà vẫn luôn chỉ đến ngực huynh vậy?”
Thiếu niên nhịn không được cười, vốn định giơ tay búng trán nàng, ngón tay sắp chạm đến thì rụt lại, chỉ nhẹ nhàng lướt qua búi tóc nàng:
“Muội đúng là đồ ngốc, ta cũng đang lớn mà!”
Thiếu nữ “ồ” một tiếng, bĩu môi trông có vẻ không vui.
Thiếu niên ngước nhìn trời, trong lòng thở dài một tiếng, chỉ vào lưng mình nhẹ giọng nói:
“Lên đây.”
…
Trên trời lại rơi tuyết.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Tích Triều lại cõng hình nhân giấy cháy xém, từng bước một đi về phía rừng đào trước ngọn núi nhỏ.
Càng gần đỉnh núi, tuyết rơi càng dày như lông ngỗng bay phấp phới.
Tiếng người ồn ào dần xa, không gian bao la dường như chỉ còn lại một người và một hình nhân giấy chỉ còn trơ khung.
Đường núi dài dằng dặc tựa như không có điểm dừng, còn dài hơn cả cuộc đời của hắn và nàng.
Áo bào của Cố Tích Triều thấm đẫm hơi lạnh của tuyết nhưng hơi ấm từ cơ thể hắn vẫn thấm vào hình nhân giấy mỏng manh. Hàng mi đen dài của hắn phủ đầy những hạt tuyết trắng mịn, mái tóc mai bạc phơ xõa xuống lướt qua gò má hắn.
Thiếu niên năm xưa không ngờ cả đời này rồi sẽ đi ngược đường với nàng, trở thành kẻ thù của nhau. Cố Tích Triều lúc này lại sớm biết rằng, linh hồn cuối cùng sẽ tan biến.
Chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Linh hồn cô đơn kia từ hình nhân giấy tàn tạ vươn ra bàn tay trong suốt, một cánh hoa rơi xuyên qua lòng bàn tay hư không tan vào gió tuyết.
“Thật ra, hình nhân giấy vốn dĩ không chịu được dày vò, không có hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ rã rời.”
Giọng nàng có chút khó khăn.
Cố Tích Triều vẫn bước đi không ngừng.
Đã sớm biết rồi cho nên hắn mới không tiếc giá nào, dùng đầu của Khương vương đổi lấy một kế hoạch nhanh chóng đến nha trướng tìm hài cốt.
Nếu không, vốn còn có cách ổn thỏa hơn, không cần khiến nhiều người thù hận hắn như vậy, không cần dùng đến những thủ đoạn âm hiểm mà trước đây hắn khinh thường.
Hắn không còn kịp tính toán nữa rồi.
Người hắn phái đến Lao Sơn đi quá chậm, sớm biết như vậy lúc trước không nên thả Triệu Tiện đi tu hành ở Lao Sơn.
Chính vì câu nói của người đó trước khi đi: “Đợi khi tu luyện đạt được đạo thuật cao siêu, có thể giúp linh hồn tạo lại cơ thể,” mà trái tim hắn rung động. Hắn mang theo một chút hy vọng mong manh nên đã cho hắn đi.
Thời gian của nàng, thật sự ít hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Giọng nàng cũng nhẹ nhàng như linh hồn nàng vậy:
“Ngươi đừng trách Ấp Đô, thật ra hắn vẫn luôn coi ngươi là bạn chí cốt, chỉ là nhất thời khó lòng chấp nhận mà thôi.”
Vị hoàng hậu khi còn sống có thù tất báo lại đang cầu xin cho kẻ đã hại nàng. Chẳng lẽ vì nhìn thấy hắn mà nàng nhớ đến một người khác?
Ai và ai đã vì một chuyện năm xưa mà tan vỡ, mãi đến mười lăm năm vẫn không thể hòa giải?
Những cánh hoa thưa thớt trên mặt đất ngày càng dày đặc, dù tuyết lớn bay tán loạn cũng không thể che lấp hết.
Bước chân Cố Tích Triều cuối cùng cũng khựng lại, cúi đầu nói:
“Được.”
Giọng nàng đứt quãng, như thể đã do dự rất lâu mới mở lời, thăm dò nói:
“Nếu ta hồn phi phách tán rồi, ngươi có tiếp tục giúp ta tìm lại hài cốt của phụ thân và huynh trưởng không?”
Khi còn sống hay sau khi chết, điều nàng luôn nghĩ đến vẫn là chuyện này.
“Ước hẹn giữa chúng ta, dù sống hay chết.”
Tiếng hắn đáp lại ngắn gọn mạnh mẽ, kiên định không lay chuyển, không hiểu sao lại khiến người ta tin tưởng sâu sắc dường như dù nàng cầu xin hắn bất cứ điều gì, hắn cũng sẽ đồng ý.
Nàng cười nhẹ, như trút được gánh nặng, như yên tâm lại như buồn bã nói ra:
“Vậy ta sẽ theo ước hẹn giữa chúng ta nói cho ngươi biết, thuốc giải ta giấu trong áo choàng của ngươi rồi, phải nhớ kỹ mà uống nhanh… Nếu không, ngươi sẽ giống như ta trở thành cô hồn dã quỷ đấy.”
“Được.” Giọng hắn bị khói hun đến khàn đặc, nghe không ra tiếng.
“Vậy đợi ngươi tìm được hài cốt của phụ thân và huynh trưởng ta. Sau đó, nếu ngươi có thể trở về kinh đô, có thể mang hài cốt của ta về Bắc Cương chôn cùng với cả nhà ta được không…”
“Được.”
“Tốt nhất là chọn một nơi có đào xuân sơn,” Giọng nàng thoải mái hơn một chút, chỉ về phía rừng đào cuối con đường, nhẹ nhàng nói, “Mỗi khi xuân đến, cánh hoa đào có thể rơi đầy mộ ta.”
“Được.”
Nàng như nghe chán câu trả lời lặp đi lặp lại của hắn, khép mắt lại đợi rất lâu mới nói:
“Con dao vàng kia, nếu lúc trước ngươi tìm ta mà đòi, ta nhất định sẽ trả lại ngươi. Cố Tích Triều, tại sao ngươi không tìm ta để lấy con dao vàng?”
Cố Tích Triều không ngờ nàng lại nhắc đến con dao vàng, hơi sững người cúi đầu, khẽ nhếch môi, nói:
“Thần đã đánh cược thì phải chịu thua.”
Nàng tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này, im lặng một lát khẽ thở dài.
Tuyết rơi quá lớn khiến hắn không phân biệt được đâu là tuyết, đâu là cánh hoa, đâu là linh hồn nàng đang tan vỡ.
Trong gió tuyết dữ dội, người đàn ông lần đầu tiên luống cuống tay chân, cố gắng gom lại hình nhân giấy đã nát vụn, cố gắng che chắn thêm một mảnh giấy đã rách rời.
“Vậy ta còn một câu hỏi cuối cùng.” Hơi thở nàng gần hơn, như sương mù tan trong tai, “Trước khi chết, ngươi thật sự không mang đến cho ta một cành đào xuân sơn nào sao?”
Mấy cây đào kia ở ngay trước mắt. Cố Tích Triều dừng bước, trong lòng cuộn trào sóng dữ.
Hắn há miệng, lời muốn thốt ra lại chỉ nghe thấy nàng nhẹ nhàng tự hỏi tự trả lời:
“Vậy ngươi đi đi, ta muốn đóa đào xuân sơn nở đẹp nhất kia.”
Cố Tích Triều nuốt hết những lời đang trào dâng xuống.
“Mau đi đi, không được quay đầu lại.” Giọng nàng yếu ớt nhưng lại ra lệnh như hồi còn trẻ, “Khi ta chết, dung nhan xấu xí, ngươi ngàn vạn lần đừng quay đầu lại.”
Dù khi còn sống hay sau khi chết, nàng vẫn coi trọng thể diện nhất.
“Được.”
Hắn đáp lời cuối cùng.
Cố Tích Triều đặt hình nhân giấy xuống từ lưng, dùng áo choàng phủ lên che chắn cho nàng khỏi gió tuyết. Còn mình thì nhanh chóng bước tiếp về phía rừng đào trên đỉnh núi.
Hắn gần như loạng choạng chạy như điên đến dưới gốc cây đào. Vẫn như thường lệ, hắn thoăn thoắt trèo lên cành cây, từ cành cao nhất bẻ xuống đóa hoa đào nở đẹp nhất.
Đợi hắn quay trở lại con đường cũ, trên mặt đất tuyết trắng trống trải, hình nhân giấy tàn tạ vẫn còn đó.
Mà linh hồn kia đã không còn nữa.
Giữa đất trời, chỉ còn những cánh hoa đào rơi xuống nền tuyết dần dần bị tuyết lớn vùi lấp.
—
Sau mười ngày, quân Đại Ngụy đóng quân cách lều trại của vua Khương ba dặm. Các quân sĩ đứng thẳng tắp, canh gác bên ngoài cửa lều chỉ huy trung quân. Bên trong lều không đốt lò sưởi, ánh sáng yếu ớt của một ngọn nến chiếu sáng mặt bàn.
Cố Tích Triều cầm bút viết xong một tấu chương trên nền lụa tía kim, đóng ấn vàng hình kỳ lân vào chỗ ký tên.
Đã canh ba rồi, hắn đặt bút lông sói xuống, xoa xoa thái dương tựa người vào bàn khép mắt dưỡng thần. Trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng cũ màu lông đã bạc. Hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Gió không lùa vào được nhưng rèm cửa lại khẽ lay động, báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến.
Ngọn nến trước bàn lay động, một làn khói nhẹ nhàng bay lên.
“Cố tướng quân đã nhận ra ta nhưng lại cố tình làm ngơ, rốt cuộc là có ý gì?”
Âm thanh kia vừa hư ảo vừa mờ mịt, như vọng đến từ ngàn dặm xa xôi lại như ở ngay bên cạnh.
“Thần vốn tưởng rằng, đó chỉ là giấc mộng đêm khuya.”
Hắn nghe thấy chính mình nói.
Gương mặt mỏng manh như cánh ve của người nữ tử hiện ra trong làn khói mờ ảo, ánh sáng dịu dàng lung linh làm lay động lòng người.
Âm thanh trong trẻo, xa xăm còn vương chút ý cười tinh nghịch, đáp lại một cách quen thuộc:
“Chẳng lẽ, ta thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của tướng quân sao?”
Chỉ trong nháy mắt, giọng nói của nữ tử đã ở ngay dưới mũi hắn, chớp mắt một cái đã chui vào lòng hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lên, quyến rũ hắn một cách mê hoặc:
“Tướng quân, sao không đến tìm ta lấy lại con dao vàng?”
Hắn không dám trả lời.
“Cố Tích Triều, trước khi ta chết, rốt cuộc ngươi có mang đào xuân sơn đến cho ta không?”
Hắn im lặng càng lâu hơn.
Nữ tử dường như vô cùng thất vọng, bóng dáng thon thả tan đi hóa thành một làn khói xanh lượn lờ rồi tan biến.
“Là nàng ta, chính nàng ta đã rơi vào lửa!” Tiếng kêu kinh hãi của người Khương vang lên bên tai.
Một ý niệm hiện lên trong đầu, giấc mộng nhạt nhòa tan vỡ.
Cố Tích Triều đột ngột tỉnh giấc.
Như mơ như tỉnh. Mơ hay không mơ?
Hắn chống tay ngồi dậy, ngọn nến tàn trước mặt sắp cháy hết, sáp nến chảy xuống cả đêm đã đóng thành một gò cao như tuyết đọng.
Từ sau lần chia ly, gặp lại ở Bắc Cương, đến khi hình nhân giấy cháy rụi rồi đột ngột đến rồi đi, giống như một giấc mơ đêm qua.
Nhớ lại đoạn cuối cùng luôn có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Mỗi câu hỏi nàng hỏi hắn trước khi rời đi đều như ẩn chứa những bí ẩn sâu xa khó lường.
Lúc đó hắn đau khổ tột cùng, hoàn toàn không nhận ra, bây giờ nghĩ kỹ lại thì thấy chỗ nào cũng có điểm đáng ngờ.
Ngọn nến cháy đến cuối, trong lều càng thêm tối tăm. Cố Tích Triều càng nghĩ càng thấy nặng nề bỗng nghe thấy tiếng động gì đó, hắn ngẩng đầu lên quay về phía ngoài rèm.
Trời đã gần sáng, bên ngoài lều truyền đến tiếng binh khí va chạm nhau.
“Tướng quân.”
Tiếng báo cáo ồm ồm của Lạc Hùng vang lên từ ngoài lều.
Cửa lều vén lên, Lạc Hùng râu xồm vội vã dẫn theo mấy người vào lều, đúng lúc chạm phải ánh mắt mơ màng của Cố Tích Triều.
“Tướng quân, ngài đã không ngủ nhiều ngày rồi, thân thể dù bằng sắt cũng không chịu nổi!” Lạc Hùng lo lắng nói.
Cố Tích Triều hoàn hồn, khoát tay, nghe một quân sĩ trong số đó báo cáo:
“Tướng quân, người Khương đã quy phục, đã kiểm kê xong, ngày mai có thể lên đường trở về Sóc Châu.”
“Sáu bộ tộc Khương, tổng cộng hai nghìn sáu trăm người…”
“Không đúng!” Lạc Hùng gãi đầu, suy nghĩ rồi nói, “Hôm kia ta mới đếm là năm bộ tộc, tổng cộng hai nghìn một trăm người. Sao lại nhiều thêm một bộ năm trăm người?”
“Có lẽ là ngươi đếm sai rồi?” Người bên cạnh hỏi, “Ta thấy người Khương ai nấy mặc cũng giống nhau, trông cũng xêm xêm…”
Lạc Hùng dang hai tay ra, lớn tiếng nói:
“Ta tự mình dẫn người đếm từng người một, làm sao có thể sai được?”
Cố Tích Triều ngẩng đầu, khẽ nhíu mày đưa tay ra.
Lạc Hùng biết hắn muốn danh sách do vương trướng nộp lên liền bước tới lật xem chồng cuộn da dê trên bàn, tìm thấy rồi lớn tiếng đọc:
“Số người do vương trướng đưa, ghi lại cũng là năm bộ tộc, hai nghìn một trăm người không sai… Vậy bộ tộc năm trăm người này, rốt cuộc là từ đâu ra?”
Cố Tích Triều nhíu chặt đôi lông mày rậm, ngẩng đầu từ trước bàn liếc nhìn ra lệnh:
“Các bộ tộc Khương phức tạp, số lượng người không đồng đều, e rằng có mai phục.”
“Đếm lại.”
Lạc Hùng sai người quay lại vương trướng kiểm kê lại số người, còn mình thì ở lại trong lều, hai tay dâng lên một chiếc hộp gỗ đồng rộng bằng nửa cánh tay nói:
“Khương vương đã tự sát, xin tướng quân xem qua.”
Ngọn nến lay động, ánh lửa chập chờn, nửa bàn sáng nửa tối.
Cố Tích Triều mở nắp hộp ra.
Hắn liếc nhìn bên trong chiếc hộp đầy máu, cuối cùng cẩn thận xem xét cái đầu trong hộp, đôi mắt đen như vực sâu không đáy.
Đầu vẫn còn ấm hơi máu, khuôn mặt của A Mật Đương rõ ràng không thể nhận nhầm.
Nhưng hắn vẫn chưa hết nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng đầu vua Khương được trang trí lộng lẫy. Chiếc hộp tám cạnh được viền bằng những miếng đồng, trên đồng có những hoa văn nhỏ li ti. Người đàn ông râu xồm thấy hắn nhìn chăm chú thì giải thích:
“Mấy ngày nay, lều trại của vua chật kín người Khương từ các bộ tộc chuẩn bị di cư, chiếc hộp này không biết là bộ tộc nào đặc biệt chuẩn bị.”
Cố Tích Triều giơ tay, ngón tay thon dài v**t v* những hoa văn đồng. Hoa văn uốn lượn quanh co, giống như hoa văn giao long mà nàng từng nhắc tới. Loại hoa văn này, hắn chỉ thấy ở một nơi.
Lạc Hùng lại đưa cho hắn một gói đồ, mời hắn xem:
“Đây là di vật của Khương vương, xin tướng quân xem qua.”
Một con dao găm nạm đá quý của A Mật Đương, con dao mà hắn từng đổi với huynh trưởng A Y Bột. Còn có mấy món đồ chơi bằng lông thú, trông có vẻ đều là đồ A Y Bột để lại cho hắn trong lều.
“Con dao này giao cho Ấp Đô, những thứ còn lại đốt cho A Mật Đương.”
Lạc Hùng nhận lệnh định lui xuống, lại thấy tướng quân lục lọi gì đó trong gói đồ, bỗng hỏi:
“Có thấy một bức tranh thêu hình nữ tử không?”
Lạc Hùng suy nghĩ một lát, chắc chắn trả lời:
“Không thấy. Đồ của cả A Y Bột và A Mật Đương đều ở đây rồi.”
Bức tranh thêu vẽ Di Lệ Na, A Y Bột quý trọng như vậy, A Mật Đương chắc chắn sẽ không vứt bỏ tùy tiện.
Sau khi A Y Bột chết, còn ai muốn gặp lại Di Lệ Na, muốn có bức họa của nàng nữa? Còn ai có thể lặng lẽ đưa bức họa đến cho người kia xem, làm con bài mặc cả?
“Là nàng ta, chính nàng ta đã rơi vào lửa!” Tiếng kêu kia bỗng vang vọng không ngừng.
Cố Tích Triều dùng ngón tay cái xoa nhẹ những hoa văn giao long trên hộp, một lát sau đôi mày đen rậm giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vùng đất hoang tàn trong lòng hắn vẫn chưa cháy hết lại âm thầm bùng lên những ngọn lửa nhỏ yếu ớt.
Người kia dù đã thành quỷ, vẫn ngang bướng như vậy, lại muốn đối đầu với hắn.
Nhưng dù nàng có ngang bướng đến đâu, người mà hắn đã đợi mười năm, sao hắn lại cam tâm để nàng cứ thế mà đi.
【Lời tác giả】
Tôi khá thích viết cảnh hai người đấu pháp, bởi vì Cố nhỏ mất hết sinh khí sẽ bị A Phiêu k*ch th*ch mà sinh ra lòng ganh đua, vừa tức vừa buồn cười 【Cảm giác xác chết ấm áp.JPG】
【Tuyên bố quan trọng】
Kế hoạch của A Phiêu của chúng ta chưa bao giờ ngừng, một lòng một dạ tìm hài cốt, cô nàng sự nghiệp này hoàn toàn không nghĩ đến việc đối thủ không đội trời chung là tướng quân lại là một kẻ si tình. Vậy thì, Cố đại tướng quân của chúng ta từ xưa đến nay đã cưng chiều cô ấy đến mức nào?
Thuộc hạ: Tướng quân, Hoàng hậu lại muốn đối đầu với ngài rồi.
Cố tướng quân: Nàng chỉ là nghịch ngợm thôi.
Thuộc hạ: Tướng quân, Hoàng hậu muốn giết ngài!
Cố tướng quân: Nàng chỉ là tính tình không tốt lắm, ta nhường nàng ấy.