Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 39

Con dao vàng ngự tứ của tổ tiên Cố gia vừa là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân của Cố Tích Triều để lại cho hắn, là vật mà hắn yêu thích nhất khi còn nh, cũng là nguồn gốc của những âm mưu hãm hại khiến hắn nửa đời cô độc phiêu bạt.

Đêm đó trong bụi gai, con dao vàng đã bị nàng dùng kế lấy đi từ tay Cố Tích Triều, vu oan hắn dùng dao vàng thông địch, từ đó hắn bị ép rời xa kinh đô, đày ải nơi biên cương phía bắc.

Vị trí cuối cùng của con dao vàng lẽ ra phải được cất giữ sâu trong cung cấm, làm sao hôm nay lại xuất hiện trong tay người Khương này được?

Dao vàng ngự tứ cho Cố gia từ xưa đến nay chỉ có một thanh, vì sao lại có hai thanh dao vàng, thanh nào là giả?

Thẩm Kim Loan đã có suy đoán, nhìn chằm chằm vào con dao vàng trong tay Ấp Đô, trong lòng như có tiếng sấm rền vang.

Tựa như một pháo đài kiên cố xây dựng bao năm qua, trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ, nghiền thành tro bụi.

Cố Tích Triều không lộ vẻ gì, cúi người xuống nhanh chóng giật lấy con dao vàng trong tay Ấp Đô, tra vào vỏ cất đi, mở cửa phòng giao người cho Lạc Hùng.

Dao vàng đột nhiên bị Cố Tích Triều đoạt đi, hai tay Ấp Đô trống không, đã bị đám vệ binh xông lên khống chế.

“Được. Dao vàng ngươi cứ cầm lấy. Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không còn là huynh đệ nữa. Mười năm này, coi như ta mắt mù giúp ngươi tìm hài cốt mười năm…”

Người đàn ông khoác áo choàng bước nhanh về phía trước, bước vào giữa trời tuyết bên ngoài cửa, bước chân không ngừng, đầu cũng không ngoảnh lại.

Bên tai Thẩm Kim Loan vẫn còn dư âm, chói tai vô cùng.

“Cố Tích Triều, ngươi đứng lại cho ta!”

Tình thế xảy ra biến đổi long trời lở đất. Lần này, là nàng nhanh chóng đuổi tới đi theo sau Cố Tích Triều vẫn luôn im lặng.

“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, dao vàng của ngươi vì sao lại ở trong tay người Khương?”

Thẩm Kim Loan gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đều ra ngoài.”

Cố Tích Triều dừng bước, đột nhiên khẽ quát một tiếng, đuổi lui hết đám thân vệ đầy sân.

Sân viện ồn ào lại rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.

Cố Tích Triều đứng giữa trời tuyết lớn, dáng người lạnh lẽo, hắn hơi nghiêng người, ánh mắt quét về phía nàng, sắc bén như gió lạnh, lại còn cười khẩy: 

“Ta dám nói, nương nương dám nghe không?”

Thẩm Kim Loan ngây người tại chỗ.

Cố Tích Triều quay đầu bỏ đi. Thẩm Kim Loan vội vàng đuổi theo, thân thể hồn phách đơn bạc chắn trước mặt hắn, đôi mắt trống rỗng được ánh tuyết chiếu vào, ẩn ẩn phát sáng:

“Ngươi chịu nói, ta sẽ nghe.”

Cố Tích Triều dừng bước. Rất lâu sau, hắn vén áo choàng lên, từ trong ngực lại lấy ra con dao vàng khỏi vỏ ném xuống trước mặt nàng.

Tuyết đọng bắn tung tóe lên mấy trượng, sượt qua vạt áo trong suốt của nàng.

“Nương nương nói ta vào năm đầu niên hiệu Thừa Bình đã cấu kết với người Khương, lời này không sai. Bởi vì, năm đó ta theo mệnh tuần tra ở Bắc Cương, vô cớ tự tiện tiến vào lãnh địa của người Khương, còn tự ý đổi đao với Ấp Đô.”

“Từ đó, dao vàng vẫn luôn ở trong tay hắn.”

Thẩm Kim Loan nghiến răng, mười ngón tay nắm chặt thành quyền truy hỏi:

“Cho nên, con dao vàng trong cung là giả. Bởi vì ngươi đã sớm đưa dao vàng cho người Khương này?”

“Không sai.”

“Cho nên Nguyên Hoằng đã sớm phát hiện con dao vàng ngự tứ là giả, nhận định ngươi không thể nào có liên quan đến Nam Yến.”

“Không sai.”

Mười năm sau, cuối cùng nàng cũng từng chữ từng chữ nghe được câu trả lời khẳng định của hắn. Đến câu hỏi cuối cùng này, nàng hít sâu một hơi, từng chữ từng chữ nói:

“Cho nên, Nguyên Hoằng rõ ràng biết ngươi chưa từng tư thông với Nam Yến, không thể nào giáng chức ngươi đến Bắc Cương, là…”

“Là ngươi tự muốn đến.”

Lần này, Cố Tích Triều không đáp, chỉ ngầm thừa nhận.

Những con sóng dữ dội trong quá khứ ập đến Thẩm Kim Loan dần dần nhấn chìm nàng, dù là quỷ hồn, nàng suýt chút nữa đã ngã sang một bên.

Một mũi tên sắc bén bay mười năm đã bắn trúng giữa lông mày nàng vỡ tan tành.

Giờ đây xem ra, những tính toán khổ tâm trước đây, tất cả mưu đồ nhắm vào Cố Tích Triều đều như đấm vào bông, vô ích.

Nàng chưa từng nghĩ, kẻ bại trận dưới tay nàng là Cố Tích Triều lại là người tự xin điều nhiệm. Vị đại tướng quân quyền cao chức trọng bỏ lại tất cả ở kinh đô, một mình đến Bắc Cương.

Cố gia cửu lang, cận thần của thiên tử, chiến thần Đại Ngụy, một người như vậy nếu không phải nàng hãm hại, rốt cuộc vì sao lại một mình rời bỏ nơi phồn hoa đến cái nơi tử địa này, chịu cảnh cô tịch vạn năm ở Bắc Cương.

Bàn tay nàng giấu trong tay áo khẽ run rẩy, vẫn không nhịn được mà muốn chạm vào cái then chốt kinh hãi kia:

“Ngươi, rốt cuộc vì sao rời khỏi kinh đô đến Bắc Cương?”

Hắn quay mặt đi, không nhìn nàng vẫn nhẹ nhàng nói:

“Thắng làm vua, thua làm giặc, đã đanh cược thì phải chịu thua. Ta đã thua nương nương, tự nguyện rời khỏi kinh đô, chẳng phải đã thành toàn cho ý nguyện của nương nương sao?”

Thẩm Kim Loan ngưng thần, cố gắng kìm nén cơn sóng lòng đang trào dâng, bình tĩnh nói:

“Ngươi đến Bắc Cương đưa dao vàng cho Ấp Đô, đổi đao với hắn làm huynh đệ là để nhờ người Khương làm một việc.”

Ấp Đô từng nói, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tích Triều chính là khi hắn tự tiện xông vào trận địa tên mà người Khương bày ra để phòng bị người ngoài. Hắn trải qua chín lần chết hụt, phá vỡ trận địa tên của bộ tộc, cả người đầy máu đến trước mặt Khương vương A Mật Đương thỉnh cầu người Khương giúp đỡ.

Việc gì có thể khiến Cố Tích Triều tặng con dao vàng yêu quý nhất cho người Khương, thậm chí khiến hắn không tiếc cả tính mạng?

Sự kinh ngạc lớn hơn nữa ập đến nàng, Thẩm Kim Loan cúi đầu nhìn chằm chằm vào con dao vàng trước mặt, nhìn lâu đến mức mắt cay xè, màu vàng khắc cốt ghi tâm kia trở nên mơ hồ.

Trong gió tuyết tản mát giữa đêm khuya, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khó khăn nhưng chắc chắn nói:

“Ngươi đang tìm hài cốt. Hài cốt của đại ca ngươi, còn có… hài cốt của phụ thân và huynh trưởng ta.”

Câu này dường như chạm đến bí mật sâu kín nhất, trầm trọng nhất, không thể nói ra của hắn và nàng.

Bí mật đó giống như một vực sâu không đáy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta chết đuối trong bóng tối của vực sâu.

Cố Tích Triều không phủ nhận, chỉ đứng cách nàng một bước lặng lẽ nhìn nàng, bờ vai nặng trĩu dường như bị gió thổi động khẽ thả lỏng một chút.

Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt cụp xuống như mặt hồ sâu thẳm mùa xuân, không thấy gợn sóng nhưng lại có những dòng chảy ngầm cuộn trào:

“Ta đã nói rồi, ta luôn tin tưởng quân Bắc Cương trung thành cũng chưa bao giờ cho rằng đại ca ta sẽ phản bội quân Bắc Cương. Ta chỉ muốn tìm ra chân tướng.”

Thẩm Kim Loan run rẩy khắp người, hồn phách phiêu diêu như đang chìm nổi trong nước, những cảm xúc phức tạp do chua xót và cảm kích đan xen, dường như muốn nhấn chìm nàng.

Lời Ấp Đô từng nói, những lời đồn đại trong triều, từng chi tiết vô tình ghép lại thành nửa sau cuộc đời Cố Tích Triều ở Bắc Cương.

Mười năm Bắc Cương không có chiến loạn mà nàng tận mắt thấy hắn mình đầy thương tích, chỉ vì hết lần này đến lần khác không tiếc mạng sống xông vào bộ tộc người Khương, thậm chí lẻn vào Vân Châu chỉ để tìm một khả năng xa vời.

Trong trời đất này vậy mà có một người, giống như nàng, nửa đời người đều hao tâm tổn trí vì chuyện cũ kia, thà chịu tiếng xấu vô căn cứ chỉ để chôn cất một mảnh xương, tìm ra một sự thật.

Thế là, nàng ở trong cái thế giới núi thây biển máu này, trong trang sử xanh ngàn thu vạn đại không còn cô đơn một mình nữa.

Phản tướng và yêu hậu, bạn cũ và kẻ thù, một người và một quỷ, thân phận, lập trường, hoàn toàn đối lập nhưng vì cùng một mục đích đã dốc hết mọi khả năng.

Thẩm Kim Loan đứng ngây người tại chỗ, không dám tin cũng không muốn tin, hết lần này đến lần khác lắc đầu lẩm bẩm:

“Không thể nào… Nguyên Hoằng sao có thể cho phép ngươi tùy ý làm bậy như vậy?…”

Từ khi Nguyên Hoằng đăng cơ, đối với chuyện Bắc Cương thảm bại năm xưa luôn kiêng kỵ sâu sắc, căn bản không cho phép bất kỳ ai nhắc đến, ngay cả việc nàng âm thầm tìm kiếm hài cốt phụ thân và huynh trưởng cũng gặp muôn vàn khó khăn, hắn làm sao có thể để Cố Tích Triều đường đường là một đại tướng quân mà không làm, nhất quyết một mình đến Bắc Cương tìm một sự thật hư vô mờ mịt.

Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt nhìn Cố Tích Triều đang im lặng, lòng dạ xao động.

Tiên đế trước khi băng hà vẫn luôn canh cánh trong lòng, Nguyên Hoằng cả đời dốc sức cố gắng muốn đạt được…

“Bệ hạ không biết ta vì vụ án cũ kia,” Cố Tích Triều lên tiếng, nói ra câu trả lời mà nàng không dám thốt ra, “Ta đến Bắc Cương là vì Vân Châu.”

“Trước khi rời khỏi kinh đô, ta đã lập giấy sinh tử với bệ hạ, ta muốn vì Đại Ngụy đoạt lại Vân Châu.”

Vân Châu, chỉ có Vân Châu là nỗi đau sâu kín mà người Đại Ngụy chôn giấu dưới da thịt, chỉ cần khẽ khều ra cái mụn nhọt đã đóng vảy kia, vẫn có thể thấy mủ máu chảy tràn lan.

Điều này cũng chạm đến nỗi đau của Thẩm Kim Loan. Năm xưa phụ thân và huynh trưởng nàng chính là chiến bại chết thảm ở Vân Châu, Vân Châu bị quân địch chiếm đoạt, những người bạn thuở nhỏ của nàng ở Vân Châu không biết còn sống hay không hay đã bị người Bắc Địch nô dịch đến không ra hình người.

Vân Châu đã sớm trở thành mụn nhọt của người Đại Ngụy, không thể chạm vào, một khi chạm vào sẽ là không chết thì bị thương.

Mười năm biến đổi, vật đổi sao dời, người đàn ông trước mắt này, mười năm qua vậy mà vẫn còn vọng tưởng chữa lành cái mụn nhọt này.

Không biết là sự kiên định ngây thơ hay là sự chấp niệm ngu ngốc.

Nàng cũng cảm thấy nhói đau.

Từ khi gặp lại ở Bắc Cương, sự suy sụp và u uất của Cố Tích Triều, sự kiên trì và cố chấp của hắn đã sớm là những điều mà nàng không thể nhìn thấu.

“Ngu không ai bằng! Cố đại tướng quân còn tưởng mình là chiến thần năm xưa sao? Từ Vân Châu rơi vào tay địch, Bắc Địch trọng binh trấn giữ. Chỉ là đi đến Vân Châu thôi đã khó như lên trời rồi, ngươi dựa vào cái gì mà đoạt lại Vân Châu?”

Thẩm Kim Loan trấn tĩnh lại, lạnh lùng quát.

Cố Tích Triều thần sắc bình thản, một sợi tóc trắng khẽ bay trong gió đêm:

“Việc tại nhân vi. Dù mười năm không thành, hai mươi năm vô vọng, ba mươi năm có lẽ cuối cùng cũng có một tia hi vọng. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ đợi. Đời người trăm năm, ta đợi được.”

“Trong quãng đời còn lại, tiếng xấu hủy xương, ngàn năm bị nguyền rủa, vạn tội đổ lên đầu, một mình ta chịu.”

Mái tóc trắng của người đàn ông trước mắt trở nên mơ hồ, chiếc áo choàng cũ kỹ cũng trở nên loang lổ trong tầm mắt, dường như lại trở về dáng vẻ khí thế hừng hực, hào khí ngút trời của Cố gia cửu lang năm xưa.

Chàng công tử áo gấm năm nào bị vây khốn ở Bắc Cương mười năm, đợi đến khi tóc xanh đã điểm bạc vẫn còn đang chờ đợi cái cơ hội hư vô mờ mịt kia.

Thẩm Kim Loan cảm thấy buồn cười.

Nhưng nàng lại không thể cười nổi, thậm chí hốc mắt còn cay xè.

Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt trong suốt mười lăm năm cuối cùng cũng được xâu chuỗi lại, nàng nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:

“Cho nên, vì Vân Châu, ngươi đã sớm định rời khỏi kinh đô đến Bắc Cương rồi.”

Cố Tích Triều im lặng. Nàng biết, sự im lặng của hắn chính là câu trả lời.

Lòng nàng run rẩy, không nhịn được hỏi:

“Cho nên, ngươi rõ ràng mang theo hôn thư ngự tứ của tiên đế, cuối cùng cũng không cưới được người trong lòng kia cũng là vì lẽ đó?”

Lại một khoảng im lặng dài.

Ánh trăng lạnh lẽo, Cố Tích Triều cúi đầu, nhìn chăm chú vào vạt áo trắng như tuyết lướt qua đáy mắt.

Cuối cùng chỉ bình thản nói:

“Nàng sẽ không gả cho ta.”

Một khi rời khỏi kinh đô, Cố gia cửu lang không còn là con cưng của trời, hắn mang theo bí mật năm xưa như đi trên băng mỏng, như đứng bên vực sâu, vì vậy vị tiểu thư khuê các kia từ chối hôn ước, không muốn cùng hắn đến Bắc Cương, cùng hắn đồng cam cộng khổ cũng là lẽ thường tình.

Với tính cách cao ngạo của hắn nhất định đã nói rõ ràng trước, sau đó tất nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu người khác.

Cho nên hắn, nhiều năm như vậy đều không cưới vợ, lẻ loi một mình.

Vì vụ án cũ mười lăm năm trước, vì những hài cốt không thấy tung tích, hắn một lòng một dạ, cam nguyện từ bỏ tất cả.

Thẩm Kim Loan cắn môi, từ trong cơn hoảng hốt sâu sắc tỉnh lại, đột nhiên hiểu ra vì sao Nguyên Hoằng lại để mặc Cố Tích Triều hành động quá đáng như vậy.

Rắp tâm của Nguyên Hoằng, thật là một mưu tính giỏi.

Âm thầm thả Cố Tích Triều đến Bắc Cương, ẩn mình mười năm hai mươi năm để đoạt lại Vân Châu. Nếu thành công, công bố với thiên hạ chính là đế vương minh quân, một sớm công lao sự nghiệp, thiên thu tán dương.

Nếu không thành, thế nhân chỉ trách một mình Cố Tích Triều, sử bút như dao, mắng hắn không biết tự lượng sức mình.

Mưu tính này liên quan đến Bắc Cương, chính là liên quan đến Thẩm gia nàng, mà nàng vậy mà vẫn luôn bị che mắt bấy lâu nay.

Thẩm Kim Loan tức giận khó kìm, không nhịn được mà lên tiếng:

“Tất cả những chuyện này, vì sao chưa bao giờ nói cho ta biết?”

Thấy Cố Tích Triều im lặng, nàng vừa chua xót vừa phẫn nộ, lớn tiếng hơn, từng chữ chất vấn:

“Ngươi và ta giống nhau, rõ ràng đều đang làm cùng một việc. Ngươi, vì sao không bao giờ nói cho ta biết?”

“Ngươi luôn biết ta để ý chuyện này đến mức nào, ngươi lại chưa bao giờ nói!”

“Có ý nghĩa gì?” Cố Tích Triều nhìn nàng, khóe môi khẽ động lạnh lùng nói, “Người coi ta như kẻ thù không đội trời chung, không hề tin tưởng, nói cho người biết chẳng qua chỉ thêm nghi ngờ.”

Chẳng qua chỉ một câu “ba bộ hài cốt” của A Y Bột, hắn và nàng lại tính kế lẫn nhau một phen, khó mà chân thành đối đãi. Hận thù chất chứa bao năm, làm sao dễ dàng buông bỏ?

Câu tiếp theo, giọng Cố Tích Triều càng trầm xuống như phát ra từ đáy họng:

“Còn ta, ở Bắc Cương mười năm không thu hoạch được gì, dù có nói thật cho người biết thì sao? Để người mừng hụt một phen, để người càng hận ta hơn sao?”

Không ai muốn nhắc lại chuyện cũ, vạch trần vết thương rỉ máu.

Mười năm bể dâu. Mọi thứ của Cố Tích Triều đều đã trải qua biến đổi lớn.

Quan hệ của hắn với người Khương, bố cục của hắn ở Bắc Cương, hoàn cảnh thay đổi lớn của hắn, người trong lòng bí mật của hắn. Tất cả kế hoạch của hắn, quá khứ tương lai chưa bao giờ hắn thổ lộ hết với nàng.

Thẩm Kim Loan thần sắc nghiêm nghị:

“Cố Tích Triều, ta biết ngươi có quá nhiều bí mật cũng không mong ngươi chuyện gì cũng thật lòng. Nhưng, theo ước hẹn giữa ta và ngươi, phàm là chuyện liên quan đến phụ thân và huynh trưởng ta, từ nay về sau bất kể chuyện gì cũng phải nói rõ ràng cho ta biết.”

Cố Tích Triều quay đầu lại, nhìn nàng hồi lâu, đôi mày đen rậm chậm rãi giãn ra.

Không cần những lời dối trá tô hồng, chỉ cần sự thật đẫm máu. Nàng vẫn là nàng, dường như vẫn là nàng của rất lâu về trước.

Hắn không lộ vẻ gì nhìn chằm chằm vào nàng, không chút nào không chế giễu nói:

“Người chưa bao giờ tin ta. Ước hẹn giữa ta và người còn có thể tính sao?”

Thẩm Kim Loan phất tay áo nói:

“Ta đã nói rồi, ước hẹn giữa ta và ngươi có tính hay không, không đến lượt ngươi quyết định. Ta một ngày chưa nói kết thúc thì một ngày vẫn phải thực hiện.”

“Cố đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không muốn thất hứa với ta chứ?”

Cố Tích Triều khẽ giật mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cúi đầu cười khẽ. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn khôi phục vẻ lạnh lùng tự chủ:

“Ta cũng đã nói rồi, ước định giữa ta và ngươi đã giữ nguyên, ngươi cũng phải tuân theo quy tắc của ta.”

“Lần này người lại có quy tắc gì?”

Thẩm Kim Loan không vui nói.

Nàng thật sự đoán không ra tâm tư hắn, cho rằng hắn muốn đưa ra điều kiện gì, quay người nhìn lại, lại thấy hắn lấy ra bật lửa rồi lại thắp sáng cây nến trên bàn.

Ánh nến vừa sáng, hắn lại không dừng lại một khắc, quay người đi vào phòng trong.

Trong phòng không có ai, Thẩm Kim Loan tò mò bay tới.

Khi hồn phách hư vô ngày càng tiến gần ngọn nến, nàng vậy mà nhìn thấy trên bức tường trắng đối diện dần dần xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn.

Nàng động, bóng dáng cũng động. Nàng lay, bóng dáng cũng lay.

Đợi nàng thu hồi ánh mắt, hai tay từ trong tay áo chậm rãi duỗi ra chiếu dưới ánh nến, vậy mà có thể nhìn thấy những mạch máu xanh lam, làn da mềm mại, móng tay hồng hào giống như một cơ thể mới sinh.

Vạt áo trắng như tuyết khẽ động, nhẹ nhàng chạm vào mép ngọn nến.

“A…” Đầu ngón tay nàng trong nháy mắt cảm nhận được sự đau rát, vội vàng rụt tay lại.

Lúc này mới phát hiện thân thể nàng dưới ánh nến không còn là một làn khói nữa.

Nàng không chỉ có màu sắc mà còn có cảm giác.

Thẩm Kim Loan ngẩn ngơ một hồi, không khỏi dưới ánh nến tỉ mỉ ngắm nghía hồn thể của mình, lật qua lật lại nhìn, nhìn thế nào cũng không đủ.

“Khụ khụ…”

Đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khẽ.

Nàng nhìn đến xuất thần, vậy mà ngay cả Cố Tích Triều đã đi rồi quay lại cũng không phát hiện.

Đợi hắn lên tiếng, nàng mới phát hiện, giật mình nhảy ra, ánh nến vừa tắt, bóng dáng trên tường trắng cũng biến mất trong chớp mắt.

“Ta khi chết quần áo không chỉnh tề. Phi lễ chớ nhìn…” Hồn phách nàng lại chìm vào bóng tối, khẽ nói.

Vừa rồi, Thẩm Kim Loan trong ánh nến đã nhìn thấy dáng vẻ của mình khi chết.

Bộ đồ lót trắng đơn sơ mặc khi chết này như được khắc sâu vào hồn phách nàng. Vết máu trên đó thế nào cũng không lau sạch được, thậm chí còn có mấy vết cháy âm ỉ.

Hoàng hậu nương nương của Đại Ngụy, dung nhan tuyệt lệ , xưa kia đều mặc xiêm y lộng lẫy, tư thái cao quý vô song khiến người không dám nhìn thẳng. Khi chết lại chỉ có một thân áo trắng.

Nàng vốn luôn coi trọng vẻ ngoài, trước kia hồn phách không có màu sắc, nàng cũng không để ý. Nhưng lúc này ánh nến như ánh sáng ban ngày đã rõ mười mươi.

Trước mặt Cố Tích Triều, Thẩm Kim Loan vô cùng xấu hổ lui về góc tối tăm nhất trong phòng, buồn bực không nói nữa.

May mắn là người đàn ông không hề tiến lại gần, luôn ở đằng xa cúi mắt, một cái liếc cũng không nhìn nàng.

Lúc này Thẩm Kim Loan mới phát hiện, hắn một tay cầm một cái chậu đồng, một tay nắm chặt một vật gì đó. Nàng còn chưa nhìn rõ đó là vật gì đã thấy hắn đốt lửa trong chậu đồng, ném vật kia vào.

“Mời nương nương đến phòng trong.” Giọng hắn bình thản.

Thẩm Kim Loan không hiểu ra sao, theo lời hắn bay tới phía sau tấm màn che bên cạnh giường.

Cố Tích Triều ánh mắt trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang lay động dữ dội trong chậu đồng. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt bình lặng của hắn như có những gợn sóng lăn tăn, ngược lại khiến vẻ mặt ngưng trọng của hắn có vài phần ngơ ngác.

Vừa rồi, dưới ánh nến đốt bằng sừng tê giác, hắn thấy nàng dựa vào góc bàn. Vạt áo rộng rãi mỏng manh xộc xệch ẩn hiện bờ vai thon dài, đường nét đầy đặn.

Làn da lạnh lẽo dưới ánh trăng không còn trong suốt mà được ánh lửa chiếu vào hơi ửng hồng, vẫn còn mang theo vẻ diễm lệ.

Tựa như sống sờ sờ ở ngay trước mắt.

Hắn dời mắt đi rồi lại nhắm mắt lại.

Vết máu trên vạt áo trắng như tuyết đâm vào mắt hắn khiến tim hắn kinh hãi, cứ quanh quẩn mãi trong đầu không dứt.

Khi nàng chết, trên người chỉ có một chiếc áo lót mỏng manh.

Trong đêm tối đen, ngọn lửa không ngừng bốc lên, lúc sáng lúc tối trên mặt hắn. Năm ngón tay Cố Tích Triều nắm chặt lại, các khớp ngón tay siết đến trắng bệch.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng ở phía bên kia rèm thò đầu ra, giọng điệu nghi hoặc.

Vẫn giống như trước kia, thật là một khắc cũng không chịu ngồi yên.

Cố Tích Triều ổn định lại tinh thần, khẽ động đống quần áo trong lửa, ôn tồn nói:

“Ta đốt cho người một bộ y phục mới.”

Thẩm Kim Loan ngây người tại chỗ.

Nàng chết đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai đốt đồ cho nàng.

Mà Cố Tích Triều vậy mà lại nói muốn đốt y phục mới cho nàng.

Trong lúc mông lung, lòng Thẩm Kim Loan ngũ vị tạp trần, vừa nghĩ đến việc để Cố Tích Triều cái tên sát thần này đốt quần áo cho mình vẫn cảm thấy quá kỳ quái, do dự nói:

“Sao ngươi đột nhiên tốt bụng như vậy?”

Giọng Cố Tích Triều có vài phần nghiêm nghị:

“Người đã thoát khỏi hình nhân giấy, tuy chỉ một mình ta thấy được nhưng ta là ngoại thần. Hoàng hậu nương nương kim chi ngọc diệp, chỉ mặc áo lót không hợp lễ nghi.”

Thẩm Kim Loan nghẹn lời.

Không ngờ, quy tắc mà Cố Tích Triều muốn đưa ra cho nàng lần này lại là đốt một bộ y phục mới.

Tuy Cố Tích Triều bị đày đến Bắc Cương nhiều năm như vậy, hai chữ “lễ nghĩa” mà đại nho năm xưa dạy vẫn khắc sâu trong xương tủy hắn.

Bây giờ nói thì đạo mạo đường hoàng nhưng người vừa nãy nắm chặt cổ tay nàng không buông là ai?

Chậu đồng “bụp” một tiếng bùng lên những đốm lửa đỏ tươi, tấm gấm trắng như tuyết vặn vẹo vài cái trong ánh lửa, từng tấc từng tấc cháy thành tro tàn, cuối cùng đỏ rực thành cục hóa thành vài khói bụi tan đi, không để lại dấu vết.

Phía bên kia tấm màn, nàng lại dần dần im lặng.

Cố Tích Triều đứng dậy lại thắp sáng đèn nến trên bàn, giơ chân nến đi về phía tấm màn, có thể thấy phía sau tấm màn mờ ảo lộ ra một chút bóng dáng uyển chuyển.

Bóng dáng kia dường như không còn là hư vô, chỉ cần hắn đưa tay ra liền có thể chạm tới.

Nhưng hắn lại dừng bước, dời mắt đi không nhìn nữa. Rất lâu sau, thấy nàng vẫn chưa có hồi âm, hắn không khỏi lo lắng hỏi:

“Ta đốt không đúng sao?”

Lời vừa dứt, tấm màn bị gió vén lên một khe hở, trước mắt hiện ra một góc váy áo phiêu dật, màu sắc như ánh trăng, hình dáng như đóa sen nở.

Bước trên bóng nến hư ảo, nàng chậm rãi bước tới.

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt hắn khựng lại, tim cũng ngừng đập.

“Thẩm Thập Nhất.”

Đôi môi mỏng của hắn khẽ động, im lặng gọi tên nàng.

—-

Bình Luận (0)
Comment