Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 48

Năm thứ ba rời nhà, năm Thẩm Kim Loan mười hai tuổi vào mùa xuân đầu tiên, Thẩm Tiết cùng hai con trai từ Bắc Cương về kinh thành báo cáo công việc.

Bắc Cương ổn định, Tiên đế vô cùng vui mừng, phong con trai cả là Thẩm Đình Xuyên làm Trung Vũ tướng quân. Sau buổi chầu còn giữ cha con Thẩm gia lại thiết yến khoản đãi, một đặc ân vô cùng lớn.

Đêm đó, phụ thân uống đến mặt mày đỏ ửng, còn được ban một chiếc kiệu có lọng hoa, đưa về phủ đệ ngự ban của Thẩm gia ở kinh thành.

Dường như phụ thân chưa bao giờ vui vẻ đến vậy, gọi ba người con của Thẩm gia đến chính đường, thắp hương cho tổ tiên.

“Thẩm Tiết ta không hổ thẹn với tổ tiên, cuối cùng cũng có ngày ngẩng cao đầu.”

Trong giới thế gia không có ai xuất thân nghèo hèn, tổ tiên Thẩm gia từ những người lính quèn không có địa vị, đến nay đã được hoàng thượng yêu mến. Mấy đời nay, từng bước gây dựng sự nghiệp, đổ bao mồ hôi, máu và nước mắt cuối cùng cũng có được cơ hội làm rạng danh tổ tông

Cũng chính đêm đó dưới làn khói hương dày đặc, phụ thân đã nói với nàng về những sắp xếp cho tương lai của nàng.

“Cha đã tìm cho con một mối hôn sự tốt.”

Thẩm Tiết đang đắc ý nói với cô con gái út.

Hai người con trai trải qua rèn luyện nơi sa trường, mình đầy thương tích. Dù Thẩm Tiết vô cùng nghiêm khắc nhưng trong lòng cũng đau xót.

Vẫn là con gái tốt hơn, không phải ra chiến trường chịu khổ, còn có thể vì gia tộc mà liên hôn, phúc trạch kéo dài.

Dù có luyến tiếc đến đâu vẫn là mười tuổi đã đưa con rời xa quê hương, đến kinh thành học quy củ, nhằm tạo đường lui cho Thẩm gia.

Nhưng Thẩm Kim Loan lại nghiêng đầu hỏi:

“Phụ thân, con nhất định phải lấy chồng sao?”

Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, tròn xoe nhìn cha, ưỡn ngực nói:

“Con cũng có thể giống như các huynh, ra trận giết địch, lập công cho Thẩm gia. Trước kia, nhị ca cưỡi ngựa còn không nhanh bằng con!”

Xương cốt nàng cực tốt, dáng người nhẹ nhàng có thể cưỡi ngựa không nghỉ mấy canh giờ, ngay cả nhị ca cũng không đuổi kịp nàng.

“Đợi ta làm đại tướng quân, ta sẽ phong muội làm trinh sát.” Nhị ca đứng bên cạnh cười nói.

Thẩm Tiết nghe vậy giận dữ.

Sắc mặt huynh trưởng Thẩm Đình Xuyên hơi trầm xuống, giữa mày nhíu lại, khẽ thở dài.

Mùa xuân năm sau, chiến sự biên quan căng thẳng, phụ thân và ca ca không còn đến thăm nàng nữa mà gửi đến hai bức thư.

Một bức là của nhị ca hào hứng kể rằng, Tần nhị ca đã thăng chức hiệu úy, còn Hạ Tam Lang mỗi lần bị đánh quân trượng đều sẽ hét lớn “Thập Nhất”, muốn nàng đến cứu hắn nhưng nàng lại ở tận chân trời góc bể.

Bức thư còn lại là do huynh trưởng Thẩm Đình Xuyên đích thân viết.

Trong thư huynh ấy nói, phụ thân muốn gả nàng vào cung. Trong số các hoàng tử, chọn một người làm phò mã.

Lúc đó nàng không hiểu, cái gọi là chọn rể chính là dấn thân vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, chọn một vị thái tử mà Thẩm gia ủng hộ.

Mà người huynh trưởng luôn tuân thủ gia huấn của nàng lại viết ở cuối thư rằng, nếu nàng thực sự không muốn, huynh ấy sẽ khuyên nhủ phụ thân, bản thân sẽ ra tiền tuyến lập công để đổi lại. Như vậy nàng sẽ không phải vào cung để mưu đồ tiền đồ cho gia tộc.

Huynh trưởng như cha, trên vai huynh ấy gánh vác sứ mệnh của gia tộc, không thể thẳng thắn như nhị ca nhưng luôn âm thầm nghĩ cho nàng.

Nàng ôm chặt lá thư vào lòng, đột nhiên rất muốn về nhà.

Đêm hôm sau, Thẩm Thập Nhất Nương lén trốn ra khỏi cửa, Thẩm gia huy động tất cả người hầu, thậm chí còn tìm đến kinh vệ lùng sục khắp kinh đô.

Tiếng bước chân tìm kiếm nàng vội vã lướt qua trên đường lát đá, một cây khẽ lay động, những quả táo tàu xanh non trĩu cành.

“Người đi rồi.”

Một cánh tay vén cành cây rậm rạp lên.

Gương mặt góc cạnh của thiếu niên lộ ra một nửa từ giữa tán lá, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thẩm Kim Loan nắm chặt gói đồ trong lòng.

Haiz, thật là trốn ở đâu cũng bị hắn tìm thấy.

“Xuống đi.” Thiếu niên phủi phủi vạt áo dính lá nói, “Ta đỡ muội.”

Nàng không động đậy, bóng cây khẽ lay.

Thiếu niên đợi hồi lâu liền dùng sức chống tay, tự mình trèo lên cành cây, ngậm một cọng cỏ đuôi chó ở khóe miệng nói:

“Thẩm Thập Nhất, muội định ở trên cây này gặm táo chua cả đời sao?”

Thấy nàng vẫn không trả lời, hắn nhíu chặt mày, vén vạt áo gấm cũng nhảy lên cây, đôi chân dài lắc lư qua lại.

Nhìn thấy gói đồ trong lòng nàng, thiếu niên hơi sững người hỏi:

“Muội muốn đi đâu?”

Nàng mím chặt môi:

“Ta muốn về Vân Châu. Ta không muốn gả vào cung.”

Thiếu niên ngẩn người, cọng cỏ đuôi chó trong miệng rơi xuống đất.

“Nhất định phải lấy chồng sao?”

Thiếu niên chưa từng nếm trải sầu muộn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiểu cô nương rồi sẽ có ngày phải lấy chồng.

Nàng chống cằm, đôi mắt vô thần, thở dài nói:

“Phụ thân ta nói, con gái rồi cũng phải lấy chồng, nhà của phu quân mới là nhà của mình. Vậy ở Vân Châu, ta không có nhà sao?”

Trước khi lấy chồng, nàng là viên minh châu trong lòng phụ thân và ca ca. Sau khi lấy chồng, vị phu quân chưa từng gặp mặt ở nơi cung cấm sâu thẳm kia cũng sẽ đối đãi với nàng như trân như bảo sao?

Thẩm Kim Loan thuở nhỏ không thể hiểu được.

Càng không thể biết rằng, nhiều năm sau, khi nàng chết thì bị vứt bỏ như rác rưởi, thậm chí đến một ngôi mộ cũng không có.

Mà lúc bấy giờ, thiếu niên kia chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt chăm chú:

“Trời đất bao la. Dù là nam hay nữ, nàng muốn ở đâu thì nơi đó có thể là nhà.”

“Nàng muốn về Vân Châu, nơi đó sẽ có nhà của nàng.”

Sau này, thiếu niên kia chưa từng thất hứa.

Năm đó, khi hắn theo huynh trưởng lần đầu tiên đến Vân Châu đã mua một căn nhà lớn có ba gian chính, trong sân trồng đầy đào xuân sơn. Chỉ đợi cầu hôn được người trong lòng là có thể về nhà.

Nàng muốn đi đâu, hắn sẽ đến đó.

Nhưng số trời khó đoán, đợi đến khi hắn trở lại căn nhà phủ đầy bụi kia lại không cùng nàng trở về.

Lão Từ trông coi nhà cửa trải qua loạn lạc, mất vợ mất con, thần trí không còn minh mẫn, vẫn coi hắn là vị tiểu tướng quân trẻ tuổi khí phách năm xưa muốn mua nhà cưới vợ, vội ra đón chào.

Tuyết phủ đầy áo choàng của hắn, hắn bước vào nhà. Một căn phòng tối, hơn trăm bài vị như những ngọn núi trùng điệp lặng lẽ nhìn nhau.

Tấm vải đỏ như màn đêm vô tận bao phủ xuống trùm lên khắp các bài vị trong phòng, chôn vùi những hy vọng đã từng.

Hắn lấy từ trong ngực ra một quyển hôn thư có ấn ngọc mạ vàng đặt trước ba bài vị ở hàng đầu tiên.

Sau đó như mọi khi, hắn dâng lên ba nén hương cho những người đã khuất.

Ngọn nến khẽ lay, một tia lửa nhỏ tách tách nổ ra.

Trong bóng tối, Thẩm Kim Loan bị tiếng tranh cãi đánh thức.

Những làn khói nhẹ lượn lờ xung quanh, không ngừng tan vào cơ thể linh hồn của nàng khiến nó trở nên đầy đặn hơn.

Nàng ngẩn người một lúc, nhớ lại hình như mình vừa mơ.

Trong giấc mơ, có một bóng người đang đốt hương trước bàn thờ. Thân mặc áo giáp phủ đầy tuyết trắng, ánh sáng lạnh lẽo tan vào ngọn lửa nhỏ.

Người đó đang thắp hương cho nàng.

Khi hắn chậm rãi quay người lại, tuyết lớn ngoài cửa sổ bắt đầu rơi dày đặc làm mờ tầm nhìn của nàng.

Đã là quỷ rồi mà còn mơ những giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Thẩm Kim Loan cảm thấy hụt hẫng, nhìn quanh. Thấy từ đường quen thuộc và mùi hương hoa đào xuân sơn ngoài cửa sổ. Nàng mới nhớ ra đây chẳng phải là tư trạch của Cố Tích Triều ở Vân Châu sao?

Hắn đưa nàng đến đây làm gì?

Khi nàng kiệt sức, nàng nghe thấy hắn nói sẽ đưa nàng về nhà.

Vân Châu quả thật đã từng là nhà của nàng.

Hôm nay, nàng lại chỉ có thể tạm trú trong tư trạch của Cố Tích Triều.

“Cộc, cộc…”

Sau tiếng gõ cửa trầm ổn, cánh cửa phòng mở ra. Một làn gió thổi vào, ánh đèn khẽ lay, rèm cửa nhẹ nhàng lay động.

Người đến đóng cửa lại, bước vào phòng, thân hình cao lớn che chắn tiếng ồn ào và không khí lạnh lẽo bên ngoài.

“Minh Hà công chúa cho rằng chúng ta nhất định sẽ trốn về Sóc Châu. Nàng ta đã phái liên tiếp mấy chục đội quân truy đuổi về hướng Sóc Châu, dọc đường truy tìm tung tích hài cốt.”

Khi giọng nói trầm ổn vang lên, nàng thấy Cố Tích Triều đứng ở cửa, nửa khuôn mặt được ánh nến dịu dàng chiếu sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối.

Nàng khẽ thở ra, gật đầu nói:

“Vậy nên, Cố tướng quân cố ý đi ngược lại. Trước tiên cứ ở lại Vân Châu.”

Xét về mưu sâu kế hiểm vẫn là Cố đại tướng quân.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Thiết Lặc Diên tuyệt đối không ngờ rằng họ vẫn còn ở lại Vân Châu. Ở Vân Châu còn có một nơi ở.

Nhưng tại sao nàng ta lại để tâm đến hài cốt của chủ tướng Đại Ngụy như vậy?

Thẩm Kim Loan dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, vạt váy chạm đất, nàng cúi đầu nhìn xuống, trên mặt nhanh chóng ửng lên vài vệt hồng nhạt.

Chiếc váy dài màu trắng như trăng mà nàng mặc khi treo cổ g**t ch*t Khả Hãn Bắc Địch đã rách nát biến mất. Thay vào đó là một bộ bạch sam có thêu hoa văn dây leo, vừa thanh nhã lại vừa diễm lệ, toát lên vẻ đoan trang khác biệt.

Ai đã thay quần áo cho nàng?

Nàng ngơ ngác nhìn Cố Tích Triều, sau tai nóng lên, nàng mới nhớ ra mình đã là quỷ hồn, không cần thay quần áo, chắc là hắn lại đốt quần áo cho nàng rồi.

Cũng đúng thôi, chiếc váy dài màu trắng như trăng kia đã bị xé rách trong trận hỗn chiến. Cái dáng vẻ của nàng khi ra khỏi nha trướng chắc chắn đã khiến bọn họ sợ hãi.

Thẩm Kim Loan đưa tay không ngừng xoắn một lọn tóc, đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ như tuyết rơi:

“Ta… đáng sợ lắm sao?”

Ta là ác quỷ, ngươi có sợ ta không? Tại sao giữa vạn người, chỉ có ngươi bước về phía ta?

Nàng cúi đầu, trong đầu hiện ra cảnh tượng tất cả mọi người đứng im lùi bước đêm đó, thực ra nàng muốn hỏi câu này.

“Khả Hãn đột ngột qua đời, Bắc Địch đại loạn, các vương tranh giành ngôi vị, Đại Ngụy ở Bắc Cương cũng có được mấy năm yên ổn.”

“Người giết Thiết Lặc Đằng cứu tất cả chúng ta, cũng làm được điều mà tất cả chúng ta đều không thể làm.”

Cố Tích Triều nhìn nàng chăm chú, ánh mắt như trăng chìm sao lặn, trong vẻ u ám mang theo nỗi đau buồn mà nàng không quen thuộc.

“Người khác có lẽ sợ hãi nhưng ta nhận ra bộ mặt thật của người.”

Chỉ có ta biết rõ bộ mặt thật của nàng.

Rạng rỡ tươi sáng, xấu xí tồi tệ, nguyên vẹn tan vỡ, yêu thương ghét bỏ… chỉ cần là nàng, ta đều muốn hiểu hết.

Nữ tử trong bóng tối tĩnh lặng xinh đẹp, chiếc cổ trắng như lụa dưới ánh trăng ngẩng lên. Đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to hơn một chút, đuôi mắt nhuốm ánh hồng nhạt của ngọn nến hơi cong lên.

Hắn lặng lẽ ngắm nhìn nàng, vẻ mặt mà trước đây hắn chỉ thấy trong giấc mơ, một nụ cười, một cái nhíu mày lại hiện ra trước mắt hắn.

Năm ngón tay thon dài căng thẳng nắm chặt rồi lại thả lỏng bên hông áo, bất giác đưa về phía khuôn mặt nàng.

Trong ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt nàng lộ ra một chút ngạc nhiên nhưng cũng không hề lùi bước, để mặc tay hắn v**t v* gò má, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dày ở thái dương.

“Tóc của nương nương rối rồi.”

Nàng ngơ ngác đưa tay lên chỉnh lại, khi chạm đến thái dương, ngón tay lạnh lẽo của nàng chạm vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Ngón tay của hồn phách mềm mại như không có gì, hốt hoảng và vô ích muốn rút khỏi bàn tay dày chai sạn của hắn như muốn trốn chạy.

Hoàng hậu nương nương quyết đoán giết người khi nào lại trở nên nhút nhát như vậy?

Trong ánh mắt kinh hãi của nàng, hắn lặng lẽ khép ngón tay lại, trầm giọng nói:

“Nương nương nên đi gặp những người quen cũ bên ngoài. Họ đều nghĩ rằng Thẩm Thập Nhất Nương đã trở về.”

Bàn tay kia của người đàn ông vuốt một lọn tóc đen bên thái dương nàng ra sau tai.

Tay áo buông xuống, bên thái dương của Thẩm Kim Loan có thêm một đóa hoa đào xuân sơn mới hái, còn e ấp nụ, mềm mại xinh đẹp.

Nàng lại cảm thấy thái dương mình như bị thiêu đốt.

Trong đáy mắt là ánh nến, đầu ngón tay cũng toàn là lửa, thái dương cũng đầy lửa, tất cả đều cháy đến tận đáy lòng.

Đợi đến khi nàng hoàn hồn, nhớ ra mình bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nàng cố gắng kìm nén nhịp tim đang loạn xạ, bình tĩnh hỏi hắn:

“Sao vậy, họ đang cãi nhau chuyện gì?”

Người đàn ông ngước mắt lên, đôi mày đen rậm dường như hơi nhếch lên.

“Nương nương, họ muốn giết thần.”

Vị đại tướng quân giết người như ngóe nói như vậy.

Dưới bóng tối của ngọn nến, hắn đỡ nàng, từng bước một đi ra khỏi phòng.

Lòng bàn tay hắn từ khi nắm lấy ngón tay nàng vẫn chưa từng buông ra.

Nàng ngơ ngác để hắn dẫn đi, bước qua hết cột hiên này đến cột hiên khác, đi xuyên qua phủ đệ Cố gia như thể đang trở về nhà.

Hoàng hậu và đại tướng quân ngày xưa đối đầu gay gắt, giờ đây tay trong tay cùng nhau đi về phía sân.

“Thà bị quân Bắc Địch bắt lại lần nữa, ta cũng không thể ở lại cái đất Cố gia này.”

“Đúng vậy! Thiếu tướng quân nhà chúng ta coi Cố gia ở Lũng Sơn như bạn tri kỷ nhưng năm xưa tướng quân gặp nạn, bị bao vây trong thành, Cố gia không phái quân đến cứu viện, còn hại Vân Châu thất thủ. Các tướng quân Thẩm gia lần lượt bỏ mạng, mười lăm năm sau mới tìm lại được hài cốt.”

“Nếu không phải tại Cố gia, sao chúng ta lại rơi vào cảnh này?”

Những thuộc hạ cũ của quân Bắc Cương vô tình nghe thấy lão Từ nói đây là tư trạch của Cố gia ở Lũng Sơn. Một đám người đi đi lại lại trong sân, vô cùng sốt ruột.

Mãng Cơ gắng gượng dẫn một đám người Khương khổ sở chống đỡ, ngăn cản đám người kia, tránh cho họ xông vào quấy rầy Cố Tích Triều, không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc:

“Ấp Đô ca quả nhiên nói không sai, cái tên Cố Cửu này đi đâu cũng có kẻ thù, không cần chúng ta ra tay rồi sẽ có ngày…”

Hắn thấy một bóng người cao lớn bước vào sân, lập tức im bặt.

Đám đông phẫn nộ, khi thấy hắn xuất hiện liền rút đao chĩa vào, trừng mắt quát:

“Tần nhị ca nói ngươi tên là Cố Cửu, ngươi dẫn chúng ta đến đây có phải cũng là người của Cố gia ở Lũng Sơn không?”

Ánh trăng sáng vằng vặc, cánh hoa đào khẽ chạm vào ngọn nến sừng tê.

Trong bóng nến mờ ảo, mọi người mới nhìn rõ người đàn ông đang nắm tay một bóng hình xanh trắng chậm rãi bước đến, phong thái động lòng người:

“Hắn là người của ta.”

Giọng nàng lạnh lùng sắc bén, không giận mà uy.

“Hắn tên là Cố Cửu.” Thẩm Kim Loan nhìn Cố Tích Triều, từng chữ một nói, “Chỉ là Cố Cửu.”

Tàn quân Bắc Cương trợn mắt, thấy nàng bằng xương bằng thịt, đầu tiên là lùi lại một bước rồi lại đứng im, cẩn thận quan sát nàng.

Ánh nến sừng tê chiếu xuống, Hoàng hậu nương nương Thẩm Kim Loan, Thập Nhất Nương của Thẩm gia năm xưa. Nàng mặc áo trắng quần xanh, tóc mây má phấn, sống động như thật, y như thuở thiếu thời.

Tần Chiêu và Hạ Nghị hiểu rõ sự tình, biết nàng là thân thể của linh hồn, im lặng không nói. Những người khác trước đó thấy dáng vẻ hung ác của nàng khi ra khỏi nha trướng, dù từng nghi ngờ nhưng lúc này thấy mọi thứ bình thường, không khỏi lộ vẻ vui mừng, cảm thán không thôi.

Ban đầu nghe nói, Thẩm Thập Nhất Nương làm hoàng hậu, dù họ ở tận nha trướng Bắc Địch cũng nghe được tin, trong lòng chấn động, tưởng rằng đã có hy vọng.

Nhưng đợi mãi, đợi đến khi gần như cam chịu buông xuôi, cuối cùng lại đợi được nàng đến.

Suy cho cùng Thẩm gia chưa bao giờ từ bỏ họ.

Trong ánh mắt vừa vui mừng vừa kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy một góc áo choàng đen huyền che đi vạt váy thêu hoa văn cỏ vàng, mờ ám chồng lên nhau, từng bước một lướt qua bên cạnh họ, đi về phía bậc thềm.

Lần lượt gọi tên từng người.

Sau bao ngày xa cách, gặp lại người Thẩm gia vui mừng lấn át mọi cảm xúc. Nghe tin Thiết Lặc Đằng, kẻ mà họ căm hận bấy lâu chết thảm trong nha trướng, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.

“Thập Nhất Nương có thể trốn về là tốt rồi. Thẩm gia còn có người nối dõi, thật là quá tốt…”

Vài lão binh tóc đã bạc trắng từng nhìn nàng lớn lên, không khỏi lau nước mắt.

Mọi người nghiêm nghị, đồng loạt quỳ xuống, khấu bái nàng:

“Hoàng hậu nương nương.”

Thẩm Kim Loan khẽ nâng tay áo, mọi người làm lễ xong đứng dậy lập tức có người chỉ vào Cố Tích Triều sau lưng nàng, lớn tiếng nói:

“Nương nương không biết, năm xưa chúng ta ở thành Vân Châu đã gửi tín hiệu cầu cứu bằng lửa đến Lũng Sơn Vệ gần nhất. Đợi mười ngày trời cũng không thấy ai đến cứu viện, người Cố gia chính là kẻ thù của chúng ta!”

“Lão tử đã trốn thoát được rồi, nhất định phải giết sạch những kẻ đó!”

Tiếng la hét trong sân vang lên không ngớt. Áo giáp rách nát của những người lính cũ Bắc Cương lóe lên ánh lạnh.

Thẩm Kim Loan đảo mắt nhìn một lượt những người quen cũ, ánh mắt bình tĩnh:

“Trong nha trướng Bắc Địch mang về ba bộ hài cốt của chủ tướng Đại Ngụy, có đúng là như vậy không? Tần hiệu úy, Hạ phó úy, tiến lên trả lời.”

Khí độ hơn người đều là phong thái của phụ thân và các ca ca nàng.

Tần Chiêu thấy nàng gọi họ bằng chức quan, thân hình khẽ run lên, tiến lên quỳ xuống đất nói:

“Hài cốt mà chúng thần đoạt lại ở chùa Thao Quảng, quả thật có ba bộ. Hơn nữa… hơn nữa…”

Hắn ngập ngừng một chút, nhìn quanh những đồng bào đang phẫn nộ rồi mới cất cao giọng nói:

“Minh Hà công chúa đích thân nói, bộ hài cốt thứ ba chính là của tướng quân Cố Từ Sơn, chủ tướng Lũng Sơn Vệ!”

“Không chỉ Cố Cửu ở đây, Hạ phó úy cũng ở đây, hắn có thể làm chứng!”

Hạ Nghị và Tần Chiêu nhìn nhau một cái, bước lên một bước cũng thẳng thắn đáp:

“Trước chùa Thao Quảng, Minh Hà công chúa quả thật đã nói như vậy.”

Những người có mặt ở đây đều là những người năm xưa theo Trung Vũ tướng quân Thẩm Đình Xuyên cố thủ thành Vân Châu, đợi mười ngày trời binh cạn lương hết cũng không đợi được viện binh của Lũng Sơn Vệ. Mười lăm năm qua vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.

Nhưng lời chứng hôm nay từ chính đồng đội đã đập tan mối hận thù bao năm.

Ai ngờ được, Cố gia thật sự đã phái người đến cứu viện, còn chết ở Vân Châu, thi thể cũng bị Bắc Địch cướp đi. Mà người chết lại chính là Cố Từ Sơn, đại lang của Cố gia, người nổi tiếng khắp thiên hạ năm xưa.

Cố Từ Sơn là người như thế nào? Dù những người ở tận Bắc Cương cũng từng nghe nói đến.

Đích tử của Cố gia, đệ nhất thế gia Đại Ngụy, văn võ song toàn, quang minh lỗi lạc, là nhân vật sáng như trăng trên trời.

Không giống như những gia tộc bình thường coi thường quân hộ, Cố Từ Sơn đối đãi với người khác như gió xuân ấm áp, thiếu tướng quân của họ là Thẩm Đình Xuyên vẫn luôn có quan hệ tốt với hắn, tình nghĩa sâu đậm.

Tần Chiêu thân là phó tướng thân cận nhất của Thẩm Đình Xuyên, vẫn còn nhớ rõ, một năm vào mùa đông lạnh giá, thiếu tướng quân đội tuyết vào núi, chỉ để săn một con hươu xạ đực làm thành xạ hương thượng hạng tặng cho Cố đại lang, người vốn yêu thích hương.

Mỗi khi có được rượu Đào Sơn ủ lâu năm cũng nhất định không ngại đường xa trăm dặm, ngày đêm chạy ngựa, đưa đến Lũng Sơn Vệ.

Sân viện vắng lặng. Tuyết tan thành vài sợi mưa phùn rơi xuống cành hoa, gõ vào mái hiên, tiếng rơi thanh tịch.

“Điều này không thể nào.”

Có người đột nhiên nói.

“Chúng ta cố thủ Vân Châu chưa từng thấy quân đội của Cố gia đến.”

Tần Chiêu thở dài nói:

“Các ngươi có từng nghĩ, Lũng Sơn Vệ đã đi cứu viện Đại soái ở ngoài thành rồi không?”

Vừa nghĩ đến Thẩm lão tướng quân, người đã dẫn quân ra thành rồi mất tích nửa tháng, ánh mắt mọi người lại tối sầm lại, lắc đầu nói:

“Lũng Sơn Vệ của Cố gia đóng quân ở Bắc Cương có đến ba vạn người, dù Cố đại lang chọn cứu viện Đại soái hay Thiếu tướng quân. Dù không cứu được hai vị tướng quân, ít nhất cũng có khả năng tự bảo vệ… Vậy mà hắn, sao cũng chết được?”

Mọi người bàn tán xôn xao, nỗi đau và hận thù bao năm qua đè nặng lên đầu tất cả. Mỗi một tiếng nghi ngờ lại như một vết thương, dần dần không ai lên tiếng nữa.

“Bởi vì, năm xưa Cố gia nội chiến, Lũng Sơn Vệ bị chia rẽ.”

Bóng người đứng im đã lâu cuối cùng cũng động đậy, tiếng bước chân nặng nề tiến lên đứng dưới vầng sáng rõ ràng.

Mọi người ngây người tại chỗ, ngước mắt nhìn, chỉ thấy tên hộ vệ tên là “Cố Cửu”.

Ánh đèn mờ ảo, chiếu sáng thân hình cao lớn như kiếm phong của người đàn ông, một sợi tóc bạc khẽ lay động trong gió.

Nghe thấy giọng hắn trầm thấp dị thường, như đang kìm nén một nỗi đau âm ỉ:

“Cố đại lang bị kẻ gian hãm hại, không thể điều binh, chỉ mang theo đội thân vệ duy nhất hơn trăm người đến cứu viện.”

“Cuối cùng, tất cả đều bỏ mạng ở Vân Châu.”

Từng chữ từng chữ, như sét đánh ngang tai. Chuyện cũ phủ bụi bị gió mạnh thổi bay lộ ra chân tướng dưới lớp tro tàn.

Cả sân xôn xao, những tàn binh Bắc Cương sống sót mười lăm năm kinh ngạc dần dần lộ vẻ đau thương, thở dài tiếc nuối.

Vẻ mặt Cố Tích Triều hờ hững, như đang nói một chuyện không quan trọng. Chỉ có hàng mi rũ xuống để lộ một khe hở như lưỡi dao ẩn giấu cắt đứt hết thảy ân oán tình thù năm xưa.

Mười lăm năm, hắn đã dùng trọn vẹn mười lăm năm trời, từ mái tóc đen của thiếu niên đến khi xuất hiện những sợi bạc mới có thể tìm lại được hài cốt của đại ca.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy ba bộ hài cốt đích thân đặt trước mắt mọi người, mới có thể chứng minh nỗi oan khuất này, mới dám nói ra sự thật này.

Mới dám nắm lấy tay nàng.

Trong đôi mắt hoang vu của Cố Tích Triều âm ỉ ngọn lửa, chỉ một thoáng lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Kim Loan đột nhiên quay đầu lại, hàng mi trở nên mờ ảo.

Tất cả mọi thứ trên trời đất đều mờ nhạt rồi chìm xuống.

Hình bóng hắn lại càng them mãnh liệt và khắc sâu.

Vẫn tĩnh lặng như thế, vẫn bình thản như thế nhưng lại khiến lòng nàng đau nhói không vì lẽ gì.

Nàng ngước nhìn hắn, vừa hốt hoảng vừa kinh ngạc. Ngón tay tái nhợt mảnh khảnh cố gắng rút ra khỏi lòng bàn tay hắn nhưng bị hắn nắm chặt không buông, càng lúc càng siết chặt.

“Cố Cửu, ngươi đã sớm biết?”

Như người mất hồn, như tiếc thương như thở dài.

“Ngươi biết từ lâu rồi, vậy mà lại giấu ta suốt mười lăm năm.”

Bình Luận (0)
Comment