Đại ca của Cố Tích Triều, Cố Từ Sơn là chủ tướng Vệ binh Lũng Sơn thuộc Cố gia cũng từng là chiến hữu của phụ thân và huynh trưởng nàng trong quân Bắc Cương.
Năm đó, Cố gia và Thẩm gia vốn hợp lực chống lại đại quân Bắc Địch. Đến cuối cùng, Vân Châu bị chiếm, toàn quân Thẩm gia bị tiêu diệt, Cố Từ Sơn và hài cốt của phụ thân và ca ca nàng đều mất tích.
Các thế gia trong triều đình lớn tiếng chỉ trích, nói Thẩm gia đã sớm phản bội Đại Ngụy, trước khi đầu quân cho Bắc Địch đã diệt trừ tận gốc, hại chết đại lang của Cố gia vốn đến chi viện.
Hậu đảng của nàng phản bác, cho rằng quân Bắc Cương liều chết chiến đấu ở Vân Châu, đại lang của Cố gia lại án binh bất động không chịu cứu viện, muốn độc chiếm chiến công dẫn đến toàn tuyến sụp đổ trong trận chiến Bắc Cương, Vân Châu thất thủ. Cố Từ Sơn tự thấy khó ăn nói với thiên hạ, dứt khoát bỏ trốn vì sợ tội, bặt vô âm tín.
Sự sống chết của Cố Từ Sơn là mấu chốt của thất bại ở Bắc Cương năm đó, càng liên quan đến danh dự và nhục nhã của hai nhà Thẩm gia và Cố gia.
Hai bên tranh chấp nhiều năm vì chuyện này, đến mức lưỡng bại câu thương vẫn chưa có kết luận.
Từ đường của Triệu gia yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong viện không có gió thổi, ống tay áo bằng giấy của tân nương giấy lại không ngừng run rẩy, xào xạc vang lên.
Giữa muôn trùng đao kiếm, ánh mắt của Thẩm Kim Loan chăm chú nhìn chằm chằm vào Cố tứ thúc đang bị trói trong lưới.
Theo lời ông ta nói, nếu Cố Từ Sơn chỉ còn lại một bộ hài cốt, có phải năm đó ông ta đã thực sự chi viện cho quân Bắc Cương, cuối cùng cùng phụ thân và ca ca nàng chết ở Vân Châu hay không?
Vậy thì, nàng có thể lần theo thi thể của Cố Từ Sơn để tìm lại hài cốt của phụ thân và ca ca, từ đó chấm dứt chấp niệm, được luân hồi chuyển thế hay không?
Thẩm Kim Loan dường như cảm thấy có hàng vạn mạch máu đang chảy, sôi trào trong thân hình giấy trống rỗng. Ý nghĩ này giống như có thể khiến nàng sống lại, có được thân xác bằng xương bằng thịt.
Nàng nhất thời quên mất mình là quỷ hồn, không ai có thể nghe thấy nàng nói chuyện, không nhịn được lớn tiếng nói:
“Đừng giết ông ta!… Hãy để ông ta nói.”
Ở phía kia, thân hình của Cố Tích Triều dường như ngưng trệ trong giây lát, hắn không quay đầu lại, mũi đao lại từ từ rũ xuống đất.
Cố tứ thúc thấy hắn dừng lại, biết mình đã đánh trúng điểm yếu của hắn lập tức lộ vẻ đắc ý, lớn tiếng nói:
“Tin tức về đại ca ngươi, hiện giờ cả thiên hạ chỉ có một mình ta biết, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy hắn nữa!”
Cố Tích Triều quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, từ trong cổ họng phát ra một tiếng giễu cợt lạnh băng:
“Ông uy h**p ta?”
Hắn nghiêng người, mũi đao dính máu kề sát mặt tuyết vạch ra một đường rách nát đỏ tươi dài ngoằng, hung hãn rút đao chỉ thẳng vào người.
Cố tứ thúc thấy hắn không hề dao động, biết không ổn lại nhỏ giọng cầu xin:
“Đừng giết ta! Ta dẫn ngươi đi tìm…” Ông ta dừng lại một chút, từng chữ từng chữ thốt ra, “Người Khương, là người Khương!…”
Tiếng nói vừa dứt, như thể đã phạm phải điều cấm kỵ nào đó, trong viện đột nhiên nổi lên một trận gió dữ dội, mịt mù kéo đến như thể lửa giận từ trời giáng xuống, phá núi rung đất, chấn động cửu u.
Đúng lúc này, ngọn lửa của hàng chục cây đuốc bỗng nhiên rung chuyển dữ dội rồi đột nhiên tắt ngúm. Sương mù dày đặc nổi lên, bóng tối vô biên bao trùm toàn bộ Kế Huyện nhỏ bé.
Cùng lúc đó, toàn bộ từ đường đổ nát của Triệu gia rung chuyển không ngừng, đèn lồng và hình nhân bằng giấy bay loạn xạ, rơi xuống đất tan hoang.
Nếu không được Cố Tích Triều che chở trong áo choàng, tân nương giấy đã bay lên tận trời xanh.
Thẩm Kim Loan cảm thấy bên tai xào xạc vang lên, như thể có thứ gì đó đang bao trùm trên không trung, ngày càng tiến gần. Trong hỗn loạn, nàng ngửi thấy một hơi thở khác thường.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Sương đen che kín bầu trời không phân biệt được trời đất, Cố tứ thúc trong lưới dường như kêu lên một tiếng kinh hãi như đang cầu cứu, sau đó cũng im bặt.
Khoảng một khắc sau, trời đất âm u mờ mịt, không phân biệt được mặt trời hay mặt trăng.
Đợi sương mù tan dần, mây tan gió lặng, bầu trời đêm quang đãng, những sợi dây lưới trong sân lỏng lẻo rơi rụng, còn Cố Tứ thúc trong lưới đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Người đâu?!” Lạc Hùng lật đi lật lại tấm lưới, tức giận đến run người nói, “Sao lại biến mất rồi, hắn còn có thể độn thổ sao?”
Mặt Cố Tích Triều lạnh như băng, mắt đỏ ngầu, trầm giọng nói:
“Đuổi.”
Nói xong, hắn nhảy lên ngựa, ra khỏi thành đuổi theo.
Đám đông đã thừa lúc hỗn loạn bỏ chạy tán loạn, Lạc Hùng dẫn đám quân sĩ còn lại tìm kiếm khắp viện, không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
Trong Triệu gia, chỉ còn Triệu Tiện và Thẩm Kim Loan trong hình nhân giấy vẫn đứng ngây tại chỗ.
Thẩm Kim Loan vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Triệu Tiện cũng đang ngơ ngác như gỗ đá. Hắn mắt trợn trắng, ngón tay run rẩy vẽ vời trong không trung, miệng lẩm bẩm:
“Quỷ, quỷ tướng công…”
Sắc mặt Thẩm Kim Loan ngưng trọng. Vừa rồi, những gì nàng cảm nhận được chính là quỷ khí.
Người có hơi thở của người, quỷ hồn có quỷ khí. Hơi thở của người ấm áp nóng bỏng, quỷ khí âm u lạnh lẽo, lệ quỷ như quỷ tướng công vừa xuất hiện đã khiến hồn phách yếu ớt của nàng gần như xé rách ra.
Nhìn đám quân sĩ hận không thể lật tung cả nơi này lên, Thẩm Kim Loan thở dài, ban nãy nàng còn đang lợi dụng quỷ tướng công để thao túng lòng người, không ngờ lúc sau nhân vật chính thật sự đã đến.
Cố Tứ thúc đã bị quỷ tướng công bắt đi, người sống sao có thể dễ dàng tìm thấy?
Thân binh của Cố Tích Triều vẫn đang khổ sở tìm kiếm trong viện, Triệu Tiện lảo đảo chạy vào chính đường, tay phải cầm bút run rẩy không ngừng, muốn vẽ bùa trên giấy vàng để tự bảo vệ mình.
Một cơn gió lùa vào thổi rơi tờ giấy vàng trước mặt hắn, như có một bàn tay vuốt đi lá bùa hắn đang vẽ.
Triệu Tiện ngẩng đầu, hình nhân giấy đã ngồi đoan trang trên ghế thái sư, cất tiếng nói:
“Kính Sơn đạo nhân, ngươi giúp ta tìm quỷ tướng công.”
Triệu Tiện lùi lại một bước, kinh hãi nói:
“Cô đang nói gì vậy? Có người giả mạo quỷ tướng công là thật nhưng vừa rồi xuất hiện chính là bản thật đó! Đó là lệ quỷ hung ác nhất trên đời, quỷ khác trốn còn không kịp, một cô hồn như cô nếu gặp lại hắn lần nữa, sợ là sẽ hồn phi phách tán đó…”
Thẩm Kim Loan mặt không đổi sắc, ánh mắt rơi vào bài vị bị Cố Tích Triều chém gãy trên bàn thờ, hiểu rõ nói:
“Trước đây ngươi nói có người đốt hương cho ta, người đó là ngươi sao? Nếu có ngươi cúng bái hương khói cho ta, ta sẽ không hồn phi phách tán nữa.”
Triệu Tiện vội vàng xua tay nói:
“Sao lại là ta, cô và ta gặp nhau tình cờ, chẳng phải thân thích cũng chẳng phải yêu đương, chút hương khói của ta sợ là không có tác dụng gì với cô đâu. Hơn nữa, ta kết duyên với cô chẳng qua ba bốn ngày cũng chỉ đốt cho cô mấy ngày hương khói này thôi, người kia là quanh năm suốt tháng, không hề gián đoạn cúng bái cô đó.”
Thẩm Kim Loan lộ vẻ khó hiểu, người thân thích họ Thẩm của nàng phần lớn đều đã chết hết, trên đời này còn có người nhớ đến nàng như vậy sao?
Triệu Tiện bấm đốt ngón tay tính toán:
“Pháp lực của ta thấp kém, chỉ có thể đại khái tính ra chủ nhân hương khói kia ở cố hương của cô, vì cô mà thắp hương. Cô nương quê ở đâu? Nơi đó còn có người quen cũ không?”
Thẩm Kim Loan bật cười.
Nàng sinh ra ở Bắc Cương, lớn lên ở Bắc Cương lại rời khỏi Bắc Cương hơn mười năm, sau khi chết cố hương mọi thứ đều đổi thay. Không ngờ, lúc này, nơi này, người quen cũ của Thẩm Kim Loan nàng chỉ có một mình Cố Tích Triều.
Tuy hắn ở Bắc Cương, biết tin nàng chết hẳn sẽ cảm thấy hả hê, sao lại vì nàng mà cúng bái hương khói.
Triệu Tiện không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Cô nương à, ta không biết tâm nguyện của cô là gì, nhân lúc người kia vẫn còn cúng bái hương khói cho cô, cô vẫn còn hồn phách, mau chóng buông bỏ chấp niệm đi đầu thai đi.”
Thẩm Kim Loan ngẩng đầu nói:
“Quỷ tướng công đã mang đi người ta cần tìm, chỉ có tìm được hắn mới có thể buông bỏ chấp niệm, luân hồi chuyển thế.”
Không tìm thấy hài cốt của cha và ca ca, nàng chết cũng không nhắm mắt cho nên mới phiêu bạt nhân gian, không thể nhập luân hồi.
Khó khăn lắm mới có được manh mối từ Cố Tứ thúc này, nàng thà mạo hiểm hồn phi phách tán cũng không muốn bỏ lỡ, dù chân trời góc biển cũng nhất định phải tìm cho ra.
Triệu Tiện chưa hết hoảng sợ, nhìn thẳng vào hình nhân giấy chỉ cảm thấy trước đây thật sự đã đánh giá thấp cái hồn phách yếu ớt này.
Dù nàng nhập vào cái hình nhân giấy rách nát do hắn làm này nhưng cử chỉ vẫn thong dong, lời nói khẳng định lại có một loại khí phách khiến hắn không thể không lắng nghe, cúi đầu xưng thần.
Triệu Tiện xấu hổ, lại nói:
“Nhưng, nhưng quỷ tướng công là ác quỷ mà! Hắn đến đi vô hình, làm sao có thể tìm được tung tích của hắn?”
Thẩm Kim Loan không nói, chỉ ngồi thẳng trong hình nhân giấy nhìn về phía nơi tối tăm nhất trong chính đường, trên cái bàn thờ kia, mười chín bài vị của những nữ tử chết trong hôn lễ âm phủ kia.
“Ta có cách của ta.” Nàng lần lượt quét mắt qua tên trên từng bài vị, ánh mắt thành kính.
Mười chín bài vị u uất sừng sững cũng lặng lẽ nhìn nàng, khói hương lay động không ngừng.
“Ha—”
Một tiếng cười khẽ của nữ tử vang lên từ đó.
“Chúng ta nói cho cô biết tung tích của quỷ tướng công, cô có thể giúp chúng ta báo thù không?”
Hơn mười bóng ma lay động trong ánh nến, hình dáng khác nhau, giọng nói uyển chuyển.
Thẩm Kim Loan gật đầu nói:
“Được ta hứa một lời, dù là người hay quỷ, đời này nhất định thực hiện.”
Nàng cứ hỏi một câu, lại có một tiếng than khác nhau đáp lại nàng.
Một canh giờ trôi qua, Thẩm Kim Loan tỉ mỉ ghép nối những manh mối có được từ các quỷ tân nương, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng chậm rãi khép mắt, trong lòng hơi an ủi.
Đã rất gần rồi, dựa theo manh mối tìm được quỷ tướng công, bắt được Cố Tứ thúc là có thể hỏi ra tung tích hài cốt của cha và ca ca. Tâm nguyện cả đời của nàng sắp thành hiện thực rồi.
Hồn phách nàng thật sự quá yếu ớt, lớp giấy khẽ lay động theo gió, cánh cửa chính đường bỗng bị mở mạnh ra.
Ghế thái sư đổ xuống đất, hình nhân giấy bị bao trùm trong bóng tối.
…
“Sao người lại có thể biến mất không dấu vết? Chẳng lẽ thật sự gặp quỷ rồi sao?”
Lạc Hùng không cam tâm, dẫn quân lùng sục kỹ càng từ đường họ Triệu hết lần này đến lần khác vẫn không thu hoạch được gì, đến một sợi tóc cũng không thấy.
Vừa nghĩ đến việc tướng quân khổ tâm truy đuổi những tên đào phạm này bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới bắt được lại đột nhiên biến mất không dấu vết, hắn vừa gấp vừa giận, trong lòng cực kỳ không cam lòng.
Lạc Hùng thất thần ngồi xuống đất tuyết, ánh mắt rơi vào Triệu Tiện trong chính đường.
Chỉ thấy tên đạo sĩ kia rụt rè sợ sệt, ánh mắt lảng tránh, thỉnh thoảng lại ngước nhìn bọn họ có vẻ rất áy náy.
Lạc Hùng sinh nghi bước nhanh tới, túm lấy vạt áo tên đạo sĩ, nhấc cả người hắn lên quát:
“Tên đào phạm này ở trong sân nhà ngươi vô duyên vô cớ biến mất, nhất định có liên quan đến ngươi!”
“Ngươi lừa gạt bịp bợm, giả thần giả quỷ cũng thôi đi, nếu như chứa chấp tội phạm bỏ trốn đó là tội chồng thêm tội!”
Triệu Tiện bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, giọng khàn khàn nói ra sự thật hắn biết:
“Hắn bị quỷ tướng công bắt đi rồi, không liên quan đến ta mà…”
“Ăn nói hàm hồ, còn muốn lừa gạt người!” Lạc Hùng ngẩn người, chỉ cảm thấy bị trêu đùa.
Hắn tăng thêm lực đạo, chiếc áo đạo bào căng chặt hằn lên một vệt đỏ trên cổ Triệu Tiện:
“Lục soát! Lục soát hết những thứ quỷ quái lừa người của hắn ra!”
“Hôm nay ta sẽ đốt hết những thứ vớ vẩn này của ngươi, xem ngươi còn làm sao mà hại người lừa đời nữa!”
Theo lệnh của Lạc Hùng, quân sĩ nhặt cành khô dựng lên làm củi, đốt thành một đống lửa.
Cuối ngõ hẹp, ánh lửa hừng hực chiếu sáng những bóng người dày đặc. Đống lửa “tách tách” cháy, ngọn lửa thỉnh thoảng bùng lên cao mấy trượng.
Quân sĩ từ trong từ đường Triệu gia ôm ra vô số hình nhân giấy, nhà giấy, kiệu hỉ giấy, lụa hỉ cờ trắng, vàng thỏi giấy, khăn trùm đầu đỏ, trút giận mà không ngừng ném những đồ dùng trong hỷ sự tang ma vào đống lửa.
Những hình nhân giấy trên bài vị vừa rồi, hết con này đến con khác bị ném vào bên cạnh đống lửa, ngọn lửa ở đó rất nhanh đã nuốt chửng chúng.
Trong làn khói cuồn cuộn, những hình nhân giấy cháy đầu tiên toàn thân đỏ rực đều phai màu, hình dạng méo mó như đang giãy dụa, như cảm thấy đau đớn dần dần hóa thành một nắm tro đen kịt trong ánh lửa.
Triệu Tiện kinh hãi, liều mạng giãy khỏi tay Lạc Hùng, lảo đảo bò về phía đống lửa đang cháy, vẻ mặt luôn nhút nhát lại lộ ra vẻ đau đớn quát:
“Ngươi, các ngươi sao có thể đốt cả hình nhân giấy kia chứ! Nàng chỉ còn lại một tàn hồn phách thôi mà!”
Lời hắn còn chưa dứt, ngoài sân vang lên một tiếng ngựa hí xé tan bầu trời đêm.
“Tướng quân về rồi!”
Một bóng đen đã lướt qua mọi người, nhanh như điện xẹt, không sợ lửa dữ mà xông vào đống lửa hừng hực, lao thẳng về phía một hình nhân giấy.
“Tướng quân!” Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, kêu lên thành tiếng.
【Lời tác giả】
Thẩm A Phiêu trong hình nhân giấy: Xin cảm ơn, ta thật sự cảm ơn
Tướng quân Cố (chuyên gia chém bài vị của vợ): Ta đến cứu nàng đây.
Thẩm A Phiêu lúc đầu: Không cần đâu, ta chuồn đây đừng tìm.
Thẩm A Phiêu sau này: Chồng ơi, cho em xin ít tiền vàng, tiền giấy hương khói gì em cũng được hết á.