Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 70

Trong khi Hạ Tam Lang đang cố gắng đối phó với Hoàng đế, Thẩm Kim Loan rời khỏi dịch quán đi đến miếu đổ nơi Kính Sơn đạo nhân ở.

Nếu không phải sự việc khẩn cấp, chỉ còn lại đội quân Lũng Sơn Vệ do Nguyên Hoằng nắm giữ này có thể sử dụng, nàng sẽ không tính kế để Nguyên Hoằng xuất binh.

Hiện tại Vân Châu đã chiếm được, tướng quân tử trận. Vắt chanh bỏ vỏ. Nguyên Hoằng đứng ngoài cuộc, Lũng Sơn Vệ vốn căm ghét những việc Cố Tích Triều đã làm trước đây, hận không thể thấy chết mà không cứu.

Không ai quan tâm đến sự sống chết của một người vô danh.

Thậm chí, tất cả mọi người đều âm thầm mong đợi Cố Tích Triều chết trên sa trường.

Quân vương cần cái chết của hắn để thu hồi binh quyền; những thân binh của Cố gia cần cái chết của hắn để không rơi vào tình thế khó xử giữa trung và nghĩa. Ngay cả nàng cũng cần hắn chết để gánh chịu tội danh năm xưa, minh oan cho Thẩm gia.

Người như hắn chỉ có chết trận mới có thể được coi là anh hùng.

Vừa nghĩ đến hắn, nỗi bi thương dâng trào trong lòng, Thẩm Kim Loan cố gắng giữ bình tĩnh, vạt áo trắng muốt tung bay trong gió lạnh vô tận.

Nàng chỉ có thể tạm thời dựa vào Lũng Sơn Vệ để tiêu diệt quân Bắc Địch dọc đường đến Thứ Kinh Lĩnh. Để cứu Cố Tích Triều, nàng cần phải có quân đội của riêng mình.

Tiếng sấm trầm đục, những đám mây đen dày đặc kéo xuống trên đỉnh núi.

Trong ngôi miếu đổ quen thuộc, dưới ánh mắt của những pho tượng Bồ Tát cũ kỹ, Triệu Tiện đang thu dọn những mảnh đồng nát như thể đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Hắn thấy bóng ma đi rồi lại quay về, không ngẩng đầu chỉ thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu nói:

“Chỉ còn ba ngày nữa thôi, quý nhân còn chưa chịu đi đầu thai sao?”

“Ôi, ta đã phụ lòng Cố tướng quân rồi… Công đức này của ta, xem như không hoàn thành được rồi.”

Thẩm Kim Loan nhướng mày, vẻ mặt tươi tắn như tắm trong ánh sáng, giọng nói trong trẻo vô cùng:

“Đạo trưởng còn do dự điều gì? Ngươi muốn báo đáp ơn Cố Tích Triều nhưng người ta sắp chết rồi, ngươi còn báo đáp thế nào?”

“Ta nợ ngươi một công đức này, ta sẽ trả lại ngươi gấp ngàn vạn lần.”

“Gấp ngàn vạn lần?” Triệu Tiện dừng tay lại, chớp mắt, trợn mắt thổi râu chỉ coi nàng lại đang trêu chọc hắn.

Hắn khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói:

“Cô cứ nói thử xem, làm sao mà trả ta gấp ngàn vạn lần?”

Thẩm Kim Loan mím môi cười nói:

“Ngươi theo ước hẹn với Cố Tích Triều đưa ta đi đầu thai,có điều chỉ siêu độ được một hồn ma. Mà hiện tại, ta có hàng ngàn hàng vạn oan hồn có thể siêu độ, đưa họ đi đầu thai…”

“Như vậy, chẳng phải là công đức gấp ngàn vạn lần sao?”

Nàng bắt đầu từ chuyện quân Bắc Cương thất bại mười lăm năm trước, kể ra từng tên từng người đã chết trận ở Vân Châu năm đó.

Năm đó quân Bắc Cương thất bại, đau đớn mất Vân Châu khiến cho vùng đất này có vô số oan hồn tử trận.

Những hồn ma chết năm đó, phần lớn đều giống nàng, chấp niệm quá nặng, không thể đi đầu thai vẫn luôn quanh quẩn ở nơi này.

Thẩm Kim Loan khẽ cúi người, dùng lễ của bậc quốc sĩ chắp tay vái Triệu Tiện nói:

“Xin đạo trưởng Kính Sơn cùng ta đến Thứ Kinh Lĩnh chiêu hồn.”

“Hắn mượn mạng ta, ta sẽ trả lại hắn.”

Giữa những ngọn núi xa xôi, một tia chớp xé toạc bầu trời, dáng vẻ hồn phách phiêu dật bị ánh sáng trắng chiếu rọi như khói như sương, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Gió nổi lên, đạo bào của Triệu Tiện tung bay, hắn thở dài một tiếng thật dài.

Một tiếng sấm mùa xuân rung chuyển đất trời.

Ánh sáng trắng lóe lên, trời tối sầm lại. Ánh lửa từ đuốc không ngừng lay động, trong dịch quán người người nhộn nhịp, đi lại vội vàng.

Đội quân Lũng Sơn Vệ chỉ tuân lệnh Thiên tử này, hàng ngàn người nhanh chóng tập kết. Lá cờ thêu hình kỳ lân tung bay trong ánh bình minh đỏ sẫm tiến ra khỏi thành, hướng về phía Thứ Kinh Lĩnh bao la vô tận.

Hạ Tam Lang bị mấy tên thân vệ Thiên tử canh giữ nghiêm ngặt, sau khi ra khỏi phòng, mồ hôi lạnh trên lưng hắn bị gió thổi khô, vẫn còn lạnh lẽo.

Thứ Kinh Lĩnh cao ngất trùng điệp, Lũng Sơn Vệ vượt núi băng đèo, dọc đường gặp những toán quân Bắc Địch nhỏ lẻ bị đánh tan đội hình, hai bên giao chiến từng bước tiêu diệt.

Trong vô số tiếng chém giết la hét, Hạ Tam Lang chém chết một kỵ binh Bắc Địch lao xuống, ngang nhiên cầm đao đứng trên lưng ngựa, quay đầu nhìn xung quanh.

Trời đất mờ mịt, hắn vẫn không thấy bóng dáng hồn phách của Thẩm Kim Loan, trong lòng lo lắng nhưng lại bất lực.

Càng đi sâu vào Thứ Kinh Lĩnh, số lượng tàn quân Bắc Địch gặp phải càng dày đặc, chúng giơ cao đuốc, ngoan cố chống cự liều mạng lao về phía Lũng Sơn Vệ đang tiến vào.

Không biết còn bao nhiêu quân phòng thủ ẩn náu trong núi sâu.

Hạ Tam Lang bị bao vây bởi mấy thanh trường đao của kỵ binh Bắc Địch, ghìm ngựa lùi lại, th* d*c nặng nề.

Khi một ánh sáng khác lóe lên trên đầu, hắn nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng r*n r* nghẹn ngào của kẻ địch.

Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, hắn mở mắt nhìn xung quanh, tên kỵ binh Bắc Địch vừa tấn công hắn ngã xuống co giật nhưng bên cạnh hắn lại không có ai.

Quay người lại, Hạ Tam Lang nhìn thấy bóng dáng hồn phách lơ lửng giữa không trung thoáng qua trước mặt hắn.

Nơi nàng đi qua, lá khô trên mặt đất không ngừng xoay tròn. Dưới lớp bùn lầy thậm chí còn có thể nhìn thấy những khúc xương trắng hếu ẩn hiện, như đang run rẩy dưới lòng đất, chợt lóe rồi biến mất.

Hồn phách của nàng trắng bệch dị thường, toàn thân tỏa ra ánh sáng hư vô.

Sau lưng nàng, tiếng sấm rền vang, sương mù dày đặc như có hàng ngàn hàng vạn quân mã đang phi nước đại.

Thập Nhất Nương… Hạ Tam Lang trong lòng chấn động, trừng lớn mắt như thể vừa nhìn thấy lệ quỷ.

Trong thung lũng sâu thẳm của Thứ Kinh Lĩnh, cỏ cây um tùm. Mùi máu tanh ẩm ướt lan tỏa trong sương mù dày đặc.

Thẩm Kim Loan đứng giữa lớp sương mù dày đặc, áo trắng như tuyết, nhìn thấy từng đội quân Đại Ngụy có trật tự rút lui từ sâu trong Thứ Kinh Lĩnh.

Từ miệng họ, nàng biết được cách đánh trận của Cố Tích Triều lần này.

Dựa vào bản đồ bố phòng của Bắc Địch do Cố Từ Sơn để lại và những người Khương quen thuộc địa hình, hắn một mình dẫn theo mấy trăm thuộc hạ tinh nhuệ nhất, kiềm chế gần như toàn bộ binh lực Bắc Địch ở Thứ Kinh Lĩnh.

Để những cánh quân còn lại có thể tiến thẳng vào xuyên qua Thứ Kinh Lĩnh, đánh thẳng vào Vân Châu.

Hắn thật sự không chừa cho mình một con đường sống nào.

Một mình chống lại hàng triệu quân Bắc Địch đổi lấy chiến thắng ở Vân Châu với cái giá nhỏ nhất.

Một thân chinh chiến ba ngàn dặm, một kiếm từng đương vạn quân sư.

Danh hiệu Chiến Thần này của hắn quả thật xứng đáng.

Khóe miệng Thẩm Kim Loan khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, trong lòng đau đớn như bị kim châm đến tê dại.

Nàng hiểu, hắn đã sớm quyết tâm chết.

Cố gia Cửu Lang đã chết từ mười lăm năm trước, người sống sót chỉ là một cái xác không hồn.

Sống vì một chấp niệm.

Bây giờ, hắn chỉ còn thiếu một cái chết nữa là viên mãn.

Hắn muốn chết trong trận chiến Vân Châu này.

Đây là tâm nguyện bấy lâu nay của hắn.

Chỉ cần tin tức hắn chết truyền đến, Nguyên Hoằng sẽ hạ chiếu minh oan cho vụ án năm xưa.

Tính toán thời gian, Vân Châu thu phục, chấp niệm của nàng kết thúc, vừa kịp lúc nàng đi đầu thai không sai một ly.

Cố đại tướng quân, quả thật là mưu cao kế sâu.

Thẩm Kim Loan trên mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng sẽ không để hắn toại nguyện.

Giữa tiếng sấm rền vang không ngớt, một đội tinh nhuệ khác của quân Đại Ngụy từ khu rừng rậm đang bốc cháy lao ra. Từng người một đều thoát chết trong gang tấc, vô cùng thảm hại.

“Có… có phục kích… Quân Bắc Địch đã giăng bẫy! Bọn chúng biết đường hành quân của chúng ta!… Tướng quân, tướng quân vẫn còn ở bên trong!”

Tên lính toàn thân đầy máu, vừa nói xong đã ngất lịm đi.

Cố Tích Triều vẫn còn bị vây khốn ở Thứ Kinh Lĩnh.

Xung quanh Thẩm Kim Loan, sương mù âm u không ngừng bao phủ, nàng đột nhiên siết chặt sợi chỉ đỏ trên cổ tay.

Nhịp tim truyền đến từ đó ngày càng yếu ớt.

Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía sâu trong Thứ Kinh Lĩnh.

Nơi đó lửa cháy ngút trời, khói đen cuồn cuộn vọng lại tiếng chém giết mơ hồ.

Nàng sắp được gặp hắn rồi.

“Âm binh mượn đường!”

Màn sương mù dày đặc đột ngột lan rộng nhanh chóng tràn vào nơi ánh lửa bùng cháy dữ dội nhất phía trước.

Giữa tiếng sấm rền vang trời đất, Lạc Hùng lau vội khuôn mặt đầy máu, nhìn về hướng Vân Châu, đôi mắt ảm đạm bỗng bừng lên ánh sáng vui mừng.

Hắn một đường theo sát Cố Tích Triều, dẫn theo đội quân tinh nhuệ nhất này phụng mệnh dụ địch ở khắp các ngả Thứ Kinh Lĩnh, tạo điều kiện cho các cánh quân còn lại nhanh chóng tiến quân đoạt lấy Vân Châu.

Tiếng kèn chiến thắng vừa vang lên, các tướng sĩ bên cạnh hắn vui mừng khôn xiết.

Binh mã của hai châu Đại, Hoàn và cả những người lính cũ của quân Bắc Cương đều đã ở Vân Châu.

Trận chiến này, tướng quân bày binh bố trận tinh diệu, chưa từng có tiền lệ, không lãng phí một binh một tốt, sự nghiệp đã thành, ngàn năm lưu danh.

Tiếng vó ngựa cuồn cuộn như sấm rền kéo đến, tiếng mưa xối xả mang theo tên bắn xé toạc bầu trời.

Ngay lúc này, một lượng lớn quân Bắc Địch đột nhiên không biết từ đâu ồ ạt kéo đến, từ bốn phương tám hướng tràn ngập, vô số kể.

Đội quân nhỏ bé của họ bắt đầu rút lui trong khu rừng rậm rạp phức tạp, cuối cùng chiếm được một ngọn đồi cao, nhìn xuống phía dưới sườn dốc nơi binh lính Bắc Địch dày đặc như kiến cỏ.

Mưa tên trút xuống, Lạc Hùng không ngừng chém giết những tên Bắc Địch cố gắng xông lên sườn dốc, thanh đao trong tay hắn đã cùn cả lưỡi.

“Sao ở đây đột nhiên lại nhiều chó Bắc Địch đến vậy?”

Hắn giẫm lên xác quân địch dưới chân, quay đầu nhìn xung quanh, kinh hãi nói:

“Người Khương dẫn đường đâu rồi? Bọn chúng có dẫn sai đường không?”

“Bọn chúng sẽ không quay lại đâu.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng hắn.

Lạc Hùng gạt đi những vệt máu bắn lên mặt, nhìn về phía người đàn ông đang chiến đấu ác liệt cách đó mười bước.

Giữa trùng trùng lớp lớp quân Bắc Địch, thân hình tướng quân của họ cao lớn uy nghi, phía sau trời đất tối sầm, sát khí trên người hắn tựa như mây đen bao phủ.

Sau khi Cố Tích Triều vung đao chém chết tên kỵ binh Bắc Địch đang phi ngựa lao tới, hắn xoay người, rút mũi tên bị địch đâm vào bắp tay kéo theo một vệt máu b*n r*.

Mắt Lạc Hùng như muốn nứt ra, vung đao chém đứt chân con ngựa của tên kỵ binh Bắc Địch đang xông lên.

Đại nạn đến thì mạnh ai nấy chạy. Bọn người Khương này thật là giỏi, uổng công hắn còn coi chúng là anh em vào sinh ra tử, cùng nhau chiến đấu còn hết lần này đến lần khác đỡ đòn cho chúng.

Hắn hét lớn một tiếng, xé toạc bộ giáp rách nát trên người, vung đao lên trời nói:

“Tướng quân, chúng ta sẽ cầm chân bọn chúng, dù chết cũng phải cứu ngài ra ngoài!”

Ai cũng có thể phản bội tướng quân nhưng bọn họ thì tuyệt đối không.

Bọn họ theo tướng quân vào sinh ra tử, mạng sống đều là tướng quân ban cho.

Trước đây, tướng quân đã không màng sống chết cứu họ biết bao nhiêu lần, lần này đến lượt họ rồi.

Giữa tiếng sấm rền vang mùa xuân, bóng người lướt đi chiến đấu trong rừng rậm, máu nhuộm đỏ bụi cây.

Cố Tích Triều quay ngựa chém chết hai tên lính Bắc Địch mỗi bên, nhìn về phía xa.

Trên đỉnh đồi, hoang vu tĩnh mịch, tro tàn của đám cháy cuốn đi. Đợt tấn công này của quân Bắc Địch hơi lắng xuống, họ có được một khắc nghỉ ngơi.

“Lạc Hùng, các ngươi đột phá vòng vây về phía nam, ta sẽ yểm trợ các ngươi ở phía sau.”

Hắn vẩy đi vệt máu còn sót lại trên đầu mũi đao, chỉ thẳng về hướng nam, giọng nói bình tĩnh mà trong trẻo vang vọng trong lòng mỗi người.

“Các ngươi, đều là nhân chứng của trận chiến hôm nay. Phải sống sót rời khỏi đây.”

Lạc Hùng nhìn quanh một lượt, bên cạnh hắn ngoài những thân binh luôn đi theo Cố Tích Triều, còn có mấy chục tướng sĩ đến từ Đại Châu và Hoàn Châu.

Họ đến từ ba châu Bắc Cương khác nhau, thuộc các phe phái khác nhau chính là những tinh binh mà tướng quân đã cẩn thận tuyển chọn và điều động trước khi xuất chinh.

Đây cũng là một mắt xích trong kế hoạch của tướng quân. Trận chiến này, họ đều đích thân trải qua, tận mắt chứng kiến chính người Khương đã dẫn đại quân của họ vào ổ phục kích của quân Bắc Địch khiến toàn quân rơi vào cảnh nguy khốn.

Vì vậy, từ nay về sau, họ đều là những nhân chứng sống. Công bằng chính trực, không hề thiên vị.

Hắn thúc ngựa phi nhanh, tiếng kêu kinh ngạc nghẹn lại trong tiếng sấm trầm:

“Tướng quân, chúng ta đi rồi, vậy ngài thì sao?”

Làm gì có chuyện chủ tướng lại yểm trợ cho quân lính.

Sau khi đưa họ ra ngoài an toàn, một mình tướng quân chỉ là một thân xác bằng xương bằng thịt, làm sao có thể chống lại nhiều binh mã Bắc Địch như vậy.

“Chúng ta không đi! Chúng ta Lũng Sơn Vệ đã thề, nguyện cùng tướng quân đồng sinh cộng tử!”

Chỉ thấy Cố Tích Triều đứng trên sườn dốc, hướng về phía những người lính Lũng Sơn Vệ đã theo hắn nhiều năm ở phía dưới, lắc đầu nói:

“Ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không phải là dòng dõi Cố gia.”

“Ta không còn tư cách chỉ huy Lũng Sơn Vệ nữa, từ nay về sau các ngươi không cần phải đi theo ta nữa.”

Xung quanh một mảnh tĩnh lặng chết chóc, ngay cả tiếng vù vù của mũi tên cũng dừng lại.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người lập tức biến sắc, người run lên một cái ngây người tại chỗ, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Cố Tích Triều nhìn ra xa, bốn phía đều là những thân binh đã theo hắn nhiều năm, còn có những người lính cũ của ca ca hắn, những tinh binh của Lũng Sơn Vệ.

Sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, tất cả mọi người biết được bí mật này, vẻ mặt phức tạp, mỗi người một tâm sự.

Triều Đại Ngụy dòng dõi nghiêm ngặt. Năm xưa, bao nhiêu người theo hắn vì danh tiếng của Cố gia Lũng Sơn Vệ, giờ đây hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi xuất thân thấp kém, những tướng sĩ thuộc dòng dõi thế gia vọng tộc này hẳn là cảm thấy bị lừa dối và nhục nhã.

Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Cố Tích Triều trên mặt không lộ chút vui buồn, đột nhiên vung đao chém đứt bộ giáp kỳ lân đang mặc trên người.

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, tự do.

Đến chết, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trách nhiệm của Cố gia Cửu Lang này, không phụ lòng đại ca.

Hắn lấy từ trong ngực ra một vật bằng huyền thiết đưa cho Lạc Hùng đang ở phía trước nhất, cuối cùng dặn dò:

“Đợi khi Thiên tử ban chiếu thư minh oan cho Thẩm gia, ngươi hãy giao binh phù này cho bệ hạ.”

“Nếu bệ hạ từ chối, ngươi hãy dẫn theo tất cả những nhân chứng hôm nay thỉnh cầu bệ hạ điều tra kỹ lưỡng sự việc người Khương phản bội ngày hôm nay.”

Gió bắc thổi mạnh, Cố Tích Triều hiên ngang đứng trước gió, áo bào tung bay dữ dội. Giọng nói bình tĩnh vang vọng, bao la mênh mông:

“Từ nay về sau, Lũng Sơn Vệ sẽ do bệ hạ quản lý. Sau khi ta đi, các ngươi hãy đi theo tướng quân Cố Thận Chi, hắn yêu thương binh sĩ như con, nhất định sẽ bảo toàn cho các ngươi.”

“Thiên hạ từ nay sẽ  không còn người tên Cố Tích Triều nữa.”

Mọi người ngây người tại chỗ, dù tướng quân đã quyết ý ra đi đã sớm tính toán đường lui cho những người đã theo hắn nhiều năm này.

Mọi suy nghĩ khác thường tan biến như khói, các tướng sĩ không còn kìm nén được nữa. Họ đồng loạt buông đao ngây như phỗng, nước mắt tuôn rơi như suối:

“Tướng quân!…”

Dù sao cũng là hai mươi năm cùng nhau chiến đấu, tình nghĩa đồng bào vào sinh ra tử.

Trong biển máu núi thây, người đàn ông quay đầu lại, trong đôi mắt hung ác như quỷ dữ lại thoáng qua một nụ cười dịu dàng, cuối cùng khẽ nói một câu:

“Lạc Hùng, ngươi nhớ những gì đã hứa với ta.”

Lạc Hùng đứng ngây người hồi lâu, hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi đến chảy máu, nghẹn ngào gật đầu thật mạnh.

Trước khi xuất chinh, tướng quân từng nói với hắn:

“Sau khi ta chết, hãy chôn ta ở căn nhà tại Vân Châu, trong sân trồng đầy đào xuân sơn.”

Hắn vẫn luôn nhớ câu nói bình dị như nước nhưng lại kinh tâm động phách này, không ngờ lại thành sự thật trở thành di nguyện của tướng quân.

Lạc Hùng lau đi những giọt máu và nước mắt lẫn lộn trên mặt, không kìm được hỏi:

“Tướng quân, có lời nào muốn ta mang về, mang về cho…”

Giọng hắn nhỏ dần, âm cuối hóa thành tiếng nghẹn ngào.

Tướng quân xưa nay cô độc một mình, không người thân, không người yêu, không vợ không con, dù có di ngôn thì còn có thể gửi gắm cho ai? Lạc Hùng, một người đàn ông cao lớn bảy thước, nước mắt không ngừng rơi.

Nghe thấy câu hỏi này, Cố Tích Triều dừng bước ngẩn người một lát.

Trong ký ức tối tăm không ánh sáng suốt cuộc đời hắn, dường như nhìn thấy những cánh hoa đào rơi rụng hiện ra một bóng hình áo trắng đơn sơ.

Giữa sống và chết, chỉ có bóng hình này quanh quẩn trong lòng, không thể xua tan.

Không có lời từ biệt thì không tính là vĩnh biệt.

Tình ý của hắn dành cho nàng, cả đời này không thể nói ra.

Cho nên hắn không có di ngôn.

Khu rừng rậm tối tăm như không có điểm dừng, Cố Tích Triều nhếch khóe môi đỏ sẫm khẽ cười một tiếng.

Giọng hắn khàn khàn, đáp lời những thuộc hạ đang theo hắn, từng chữ từng chữ nói:

“Lòng ta sáng như gương, còn gì để nói nữa.”

Một ngọn đồi khác đã ẩn hiện một đạo quân lớn của Bắc Địch, binh mã đen nghịt, tiếng vó ngựa ầm ầm, sát khí tứ phía.

Một đợt tấn công như thủy triều khác lại ập đến thung lũng. Tiếng tên sắc nhọn xé gió bay qua xuyên thủng da thịt, kêu lên leng keng.

“Đi! Đây là quân lệnh.”

Cố Tích Triều vung tay áo mạnh mẽ lau đi thanh đao dài đã đông cứng vì máu, vẻ mặt uy nghiêm thong dong, không cho phép từ chối.

Đây là quân lệnh cuối cùng mà tướng quân ban xuống.

Lạc Hùng nước mắt lã chã, chậm rãi quỳ xuống giữa vô số xác chết.

Quân lệnh như núi không thể không tuân theo, họ chỉ có thể hướng về phía Cố Tích Triều đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía vị tướng quân đã dùng mạng sống để giành lấy cơ hội sống cho họ, cuối cùng dập đầu một cái thật mạnh.

Khi mọi người đứng dậy, trong nháy mắt chỉ thấy màn đêm buông xuống, Cố Tích Triều đã quay người bay xuống thung lũng tối tăm không ánh sáng.

Những mảnh đá vụn dưới chân hắn trượt xuống, bụi bay lên như một luồng sát khí không thể ngăn cản.

Giữa tiếng vó ngựa như sấm rền, người đàn ông một mình một đao chắn ngang cửa ải hẹp ở đáy thung lũng.

Một thân anh tư lẫm liệt ngưng tụ trong màn đêm dày đặc, áo bào tung bay trong gió không ngừng.

Quân Bắc Địch nhìn thấy bóng dáng hắn, chứng kiến hắn đã giết bao nhiêu quân sĩ của chúng, nghiến răng nghiến lợi, như những con thú dữ đánh hơi thấy máu tươi, đồng loạt lao về phía hắn.

Cố Tích Triều múa đao liên tục không ngừng, chém gục những tên lính Bắc Địch không ngừng tiến đến. Hắn không hề lùi bước bước qua vô số xác chết trong bụi gai, một con đường máu ngoằn ngoèo giữa đám bụi gai.

Những mũi tên liên tục không ngừng, cùng với tiếng sấm trên bầu trời như mưa bão phủ kín đất trời.

Giữa mưa tên, Cố Tích Triều dần dần bị dồn vào khu rừng rậm đầy gai góc ở đáy thung lũng.

Áo bào bị những bụi gai rậm rạp xé rách, vết thương trên cánh tay hoàn toàn nứt toác ra, mũi tên c*m v** áo giáp trước ngực vẫn còn rung lên.

Cho đến khi, một mũi tên lạc khác bay đến cắm sâu vào đầu gối hắn.

Người đàn ông cao lớn như ngọn núi khẽ rung lên, buộc phải quỳ một chân xuống đất, chống đao xuống đất.

Trải qua mấy vòng huyết chiến, Cố Tích Triều đã sức cùng lực kiệt, đối mặt với kẻ địch đang lao tới không còn sức nhấc thanh đao trong tay lên.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, thanh đao kia đột nhiên giương lên không kiểm soát như có một bàn tay vô hình, trong hư không giúp hắn giơ đao nghênh địch.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua mái tóc đã điểm bạc của hắn, lay động trong gió.

Cố Tích Triều khẽ giật mình.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, mũi đao trong tay hắn vung lên, máu tươi của kẻ địch bắn tung tóe lên khắp người hắn.

Nhưng trước mắt, chỉ là sương mù dày đặc, một mảnh hư không.

Không biết từ đâu nổi lên sương mù dày đặc, gió lạnh âm u lặng lẽ tràn về bao phủ cả bầu trời và mặt đất.

Hàng ngàn hàng vạn quân Bắc Địch đang tấn công hắn một mình nhưng lại dường như đồng thời ngưng trệ ở một nơi không xa, không dám tiến lại gần phát ra tiếng r*n r* cầu xin.

Đột nhiên, bốn phía im lặng như tờ.

Chỉ còn nghe thấy tiếng áo bào cọ vào những chiếc gai ngược của bụi gai xào xạc.

Không khí trở nên âm u quỷ dị lại có thêm một chút cảm giác quen thuộc khó tả.

Cố Tích Triều ngước mắt lên.

Đó là một khung cảnh mà thế gian không thể nào miêu tả được.

Bầu trời tối sầm như mực đổ, mây tầng tầng lớp lớp cuộn trào như một trận thủy triều khổng lồ đang cuồn cuộn kéo đến giữa không trung, khí thế hùng vĩ nuốt núi lấp biển.

Mặt đất cũng rung chuyển như có hàng ngàn hàng vạn quân mã đang giẫm đạp qua núi đồi, khí thế hung hãn, vô số tiếng người gầm thét làm nứt vỡ cả đất trời.

Sau mấy canh giờ chém giết liên tục, áo giáp của Cố Tích Triều đã nhuộm đỏ, máu tươi đặc quánh thấm đẫm như thể hắn đã chìm vào biển máu.

Nhưng hắn dường như trong biển máu tanh nồng vô biên này ngửi thấy một chút hương thơm của lan xạ.

Thật nhạt nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

Trước mắt toàn là màu máu, tầm nhìn luôn mơ hồ không rõ, vạn vật trong trời đất đều mất đi ánh sáng chỉ còn lại một màu đỏ sẫm nặng nề.

Tuy nhiên, trong kẽ hở nơi đáy mắt hắn dường như nhìn thấy vạt áo lụa trắng quen thuộc kia, xuyên qua màn sương mù dày đặc phiêu phiêu đãng đãng.

Cố Tích Triều lắc đầu.

Lúc này, nàng đã đi đầu thai rồi nhỉ. Hắn nghĩ.

Hắn nhắm mắt lại chìm vào bóng tối, cố gắng xóa đi ảo ảnh như giấc mơ này.

Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, trong một màu đỏ thẫm, bộ y phục trắng đơn sơ mà hắn ngày đêm mong nhớ vẫn còn đó.

Đang bước qua núi thây biển máu, không ngừng nghỉ bay nhanh về phía hắn.

Vẫn là bộ y phục màu trắng đơn sơ khi họ trùng phùng.

Tay áo vẫn còn vương máu, vạt áo cũ kỹ nhăn nhúm khẽ run rẩy trong gió.

Địch lớn trước mặt, vạn người vây quanh. Vị Cố tướng quân chinh chiến cả đời, khi sắp chết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:

Trước khi đi, hắn quên đốt cho nàng một bộ quần áo mới rồi.

【Lời tác giả】

Tiểu Cố dịu dàng nhất, khi cận kề cái chết chỉ nghĩ đến một việc, quên đốt cho A Phiêu của chúng ta một bộ quần áo mới để nàng có thể đường hoàng đi đầu thai.

Huhu, tôi đi khóc một lát.

【Chú thích】

Lòng ta sáng như gương, còn gì để nói nữa? Trích từ di ngôn trước khi qua đời của Vương Dương Minh. Rất phù hợp với Tiểu Cố nên mượn dùng.

Tiểu Cố luôn sống trong bóng tối không ánh sáng nhưng trái tim của hắn lại vô cùng sáng ngời.

Bình Luận (0)
Comment