Sau Khi Chết, Kẻ Thù Đốt Hương Mười Năm Cho Ta

Chương 81

Long diên hương trầm u hun đúc những lầu các ngọc ngà trùng trùng điệp điệp ngoài cửa sổ chạm trổ.

Đèn lồng lưu ly chiếu xuống, vị thiên tử trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, mắt vằn tia máu trông như già đi mười tuổi.

Nguyên Hoằng ngồi trước long án rất lâu. Nước trà bên tay đã nguội lạnh, hắn mới nhớ ra vị tội thần kia đã đi được một canh giờ rồi.

Hắn ra hiệu cho Trần Đốc đang đợi ngoài cửa điện dâng trà.

“Bệ hạ, nhị hoàng tử điện hạ đã đợi ở bên ngoài một lúc lâu rồi ạ.” Trần Đốc khẽ bẩm báo.

Nguyên Hoằng gật đầu, Trần Đốc phất nhẹ phất trần, một thiếu niên mặc cẩm bào thêu kim tuyến bước vào, ngẩng cao đầu, sải bước hành lễ trang trọng.

“Trẫm xem thư pháp của con.”

Trần Đốc sai nội thị dọn một án thư nhỏ, nhị hoàng tử Nguyên Triệt vén vạt áo ngồi xuống cầm bút.

Nguyên Hoằng tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Ngự bút từng nét từng nét, trầm ổn hữu lực, chữ viết ngay ngắn.

Vừa nãy khi Cố Tích Triều bị áp giải đi, không trả lời câu hỏi của ngài, cũng không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi thiên điện.

Cứ để hắn toại nguyện, để hắn chết ở Vĩnh Lạc cung thì sao, Nguyên Hoằng tự nhủ, chẳng qua là chứng thực thêm tội danh mưu đồ hoàng hậu của đại tướng quân.

Là đại tướng quân mưu đồ hoàng hậu, hoàng hậu không hề có tư tình với hắn.

Cho dù có, nàng cũng đã chết rồi.

Đầu bút khựng lại, chu sa trên lụa loang ra một vệt đỏ. Nội thị Trần Đốc thấy vậy vội vàng đổi cho hoàng đế một tấm lụa mới.

Hoàng đế lại dừng bút.

Nàng đã chết. Ý nghĩ này len lỏi vào tâm trí hắn không một kẽ hở.

Nguyên Hoằng nhớ lại những năm tháng không muốn ngoảnh đầu nhìn lại, khi đó hắn vẫn còn là thái tử, bị phụ hoàng chèn ép đến mức rất thảm hại.

Đêm tân hôn, hắn nắm tay nàng hứa với nàng, nhất định sẽ trả lại công đạo cho phụ thân và ca ca nàng.

Khi đó hai má nàng ửng hồng, mắt hạnh cong cong, ánh mắt nhìn hắn luôn mang theo nụ cười.

Nhưng thời gian trôi qua, thế sự thay đổi, chiếc áo bào thái tử màu đỏ thắm trên người hắn đã đổi thành long bào.

Lời hứa trịnh trọng trong đêm tân hôn đã theo gió tan đi trong những lần cân nhắc lợi ích.

Hắn cảm thấy áy náy, chỉ có thể bù đắp, không ngừng ban cho nàng quyền lực.

Nhưng quyền lực đã làm tha hóa hắn và cuối cùng cũng làm tha hóa nàng.

Mỗi lần nhìn nàng, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó đang mất đi, hắn muốn nắm giữ nhưng không thể.

Hắn trở nên dễ nổi nóng, cáu kỉnh. Trái tim của bậc đế vương ngày càng trở nên chai sạn, muốn chinh phục nàng như chinh phục bốn phương.

Nhưng kể từ sau khi ngự giá thân chinh Bột Hải quốc vào đầu năm Thừa Bình thứ hai, hắn không cẩn thận bị trúng tên độc của địch, cơ thể suy yếu dần, trong chuyện phòng the ngày càng bất lực. Còn nàng luôn kinh hãi như nai con, hết mực từ chối.

Thực ra trong lòng hắn hiểu rõ, nàng từ nhỏ đã mất mẹ, khi gả vào Đông cung các ma ma trong cung chê bai xuất thân của nàng, chỉ qua loa chỉ cho nàng xem tranh vẽ.

Nàng không hiểu gì cả, không ai kiên nhẫn dạy nàng.

Vì vậy, trong chuyện phòng the, nàng luôn gặp rất nhiều khó khăn.

Sau khi bị tổn thương căn bản, hắn càng thêm nóng nảy, một lòng muốn để lại cho nàng một đứa con nối dõi.

Sau nhiều lần chinh chiến, sức khỏe hắn ngày càng suy yếu, nếu một ngày băng hà, hoàng hậu không có con, con đường sau này sẽ khó khăn biết bao.

Hắn càng nóng vội, nàng càng sợ hãi. Cho đến một đêm khuya, hắn nghe thấy nàng úp mặt vào chăn khóc thầm.

Ngày hôm sau, hắn giao nhị hoàng tử Nguyên Triệt, con của Trần phi lúc đó vẫn còn là quý nhân cho hoàng hậu nuôi dưỡng. Bất chấp Trần quý nhân quỳ trước điện ba ngày ba đêm, trán rướm máu.

Sau này, hắn kinh hoàng nghe tin nàng trốn khỏi cung, không biết là phẫn hận xấu hổ nhiều hơn, hay là nhẹ nhõm nhiều hơn.

Mười năm sau, nhân dịp thu phục Vân Châu, hắn thân chinh đến Bắc Cương, muốn gặp lại một lần nhưng lại nhìn thấy linh vị của nàng.

Hắn không tin, chỉ cho rằng đó là âm mưu quỷ kế của Cố Tích Triều.

Hôm nay hắn mới biết, có lẽ nàng thực sự đã chết.

Bàn tay Nguyên Hoằng đặt trên án thư dần siết chặt thành nắm đấm.

Năm xưa khi mẫu hậu bệnh mất, phụ hoàng bắt gặp hắn khóc nức nở trong linh đường đã nổi cơn thịnh nộ, trách mắng hắn yếu đuối, không xứng làm vua.

Một người đàn bà, chết thì chết. Thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn người đàn bà, chẳng khác gì nhau. Phụ hoàng hắn đã nói như vậy.

Đúng không? Đây mới là đúng phải không? Đây mới là đạo làm vua.

Nhưng tại sao, khi hắn nhớ đến cô nương mắt hạnh cong cong, ánh mắt ngây thơ trong lần gặp đầu tiên, khuôn mặt rạng rỡ dưới khăn voan cho đến tận hôm nay, hắn vẫn đau lòng như xé?

Thiên điện đột nhiên trở nên im lặng như tờ.

“Phụ hoàng…”

Nguyên Hoằng ngước mắt, trước mắt đã nhòe đi, nhìn thấy thiếu niên đứng đờ người trước án thư, đôi mắt đen láy lộ ra một tia kinh ngạc.

Hắn vô thức đưa tay lau khóe mắt, đầu ngón tay ướt đẫm.

Nguyên Hoằng mặt không biểu cảm, nhận lấy tấm lụa do nhị hoàng tử dâng lên, ánh mắt lướt qua những con chữ trên đó đột nhiên hỏi:

“A Triệt còn nhớ, xưa kia ai là người đầu tiên dạy con học chữ không?”

Một sự im lặng chết chóc, Trần Đốc đứng bên cạnh cúi đầu, nhị hoàng tử Nguyên Triệt ngây người tại chỗ, giữa đôi mày thoáng hiện một tia kinh hãi.

Hắn không dám đáp lời. Cây bút lông sói trong tay áo hắn run rẩy.

Nguyên Hoằng nhìn chăm chú vào tấm lụa với những con chữ ngay ngắn hồi lâu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó, trên mặt dần hiện lên một chút thất vọng.

Chữ viết của thiếu niên ngày càng ngay ngắn, không giống chữ của nàng nữa.

“Năm xưa, nàng ấy đã dạy con những gì?” Cuối cùng hắn cũng chậm rãi đặt tấm lụa xuống hỏi.

Dưới ánh mắt uy nghiêm của phụ hoàng, Nguyên Triệt siết chặt lòng bàn tay, giữ vững giọng nói đáp:

“Kinh Thi.”

Thi tam bách, tư vô tà. Khóe môi Nguyên Hoằng khẽ động.

Nàng xuất thân từ quân hộ, văn học không cao, không sánh bằng những tiểu thư khuê các. Những câu thơ trong Kinh Thi dễ đọc dễ hiểu, là thứ nàng thuộc lòng nhất, có thể ngâm nga và viết ra.

“Con hãy viết bài ‘Thượng Da’.”

Bài nàng thích nhất khi đó chính là bài “Thượng Da” này. Mỗi lần giở đến, nàng đều phải đọc đi đọc lại mấy lần.

Vị hoàng tử trước án thư không biết từ lúc nào đã quỳ rạp xuống đất dưới long án, thân mình khẽ run rẩy:

“Nhi thần, nhi thần đã không còn nhớ…”

Nguyên Hoằng nhắm mắt, bắt đầu ngâm:

“Thượng Da, ngã dục dữ quân trường tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.”

Nghe phụ hoàng từng chữ từng chữ ngâm thơ, Nguyên Triệt dưới áp lực uy nghiêm, sau mười năm, bàn tay run rẩy bắt đầu cầm bút viết xuống bài thơ liên quan đến sống chết này.

“Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp. Nãi cảm…”

Giọng nói trầm thấp của hoàng đế từ từ ngừng lại, tay của hoàng tử cũng khựng lại, run rẩy không ngừng, mực rơi xuống nhòe cả trang giấy.

“Dữ quân tuyệt.” Nguyên Hoằng khẽ mím môi, đọc ra ba chữ cuối cùng này, ánh mắt xa xăm và trống rỗng.

Nguyên Triệt nhắm mắt lại, kinh hồn bạt vía viết xong ba chữ cuối cùng này, nhìn phụ hoàng cầm lấy chữ mình viết, vẫn luôn im lặng không nói gì.

Hắn cúi người cáo lui, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, không màng lễ nghi mà bước nhanh ra khỏi điện chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Điện hạ, cẩn thận bước đi.”

Một giọng nam ôn hòa vang lên.

Nguyên Triệt dừng bước, nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đi về phía mình.

Đó là Trần Thú, Trung lang tướng của cấm quân trong cung.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn thấy thúc thúc luôn dịu dàng với mình, trong lòng không khỏi tủi thân vô cùng.

“Lại bị bệ hạ trách phạt sao?”

Người đàn ông mặc giáp cầm đao, cao lớn oai hùng, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu bé đầy ý cười, đang ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

“Đi thôi, đi tìm A nương con.”

Trần phi Trần Thục Ninh đang đợi ở ngoài cửa, trang sức đầy người toát lên vẻ ung dung quý phái. Dù sao nàng ta cũng là phi tần duy nhất trong cung sinh được con trai, tuy chưa phải vị trí quý phi nhưng vẻ đoan trang vẫn ẩn chứa một chút tùy hứng kiêu ngạo.

Vừa thấy con trai chạy đến, vẻ mặt sắc sảo của nàng ta dịu lại, dùng khăn lụa chậm rãi lau đi những giọt nước mắt trên mặt con, cười nói:

“A Triệt lớn thế này rồi còn khóc nhè, trông ra thể thống gì. Sao vậy?”

Nguyên Triệt ngước đầu, giọng run run:

“A nương, phụ hoàng, phụ hoàng… người bắt con viết bài ‘Thượng Da’!”

Trong tích tắc, chiếc khăn vừa nãy còn lau mặt cậu bé khựng lại, đường thêu trên viền khăn khẽ lay động như đang run rẩy.

Nguyên Triệt ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của A nương rồi nhìn sang Trần Thú bên cạnh.

Một người ngón tay siết chặt chiếc khăn, một người nắm chặt chuôi đao bên hông.

Trong thiên điện, im lặng rất lâu.

Đại nội thị Trần Đốc bước vào, bỏ thêm một miếng hương trầm vào lư hương đã tàn khói, liếc nhìn vẻ mặt hoàng đế khẽ bẩm báo:

“Đại tướng quân… tội nhân Cố Tích Triều đã ký tên đóng dấu, nhận tội thư đã ban xuống, thông báo cho các quan…”

Ánh nến lay động, Nguyên Hoằng cuối cùng cũng gật đầu, đôi mắt phượng mệt mỏi vằn đầy tia máu, như ngọn nến sắp tàn.

Đợi khi tin tức được truyền đi, chuyện đại tướng quân ái mộ hoàng hậu nương nương sẽ khiến thiên hạ đều biết.

Ân oán tình thù giữa ba người bọn họ cũng nên kết thúc từ đây.

Về chuyện đại tướng quân mạo nhận tông tộc, hắn không muốn truy cứu nữa.

Cố gia Lũng Sơn trăm năm thế gia, sống lay lắt như ruồi muỗi lại sinh ra đứa con phản nghịch như hắn.

Từ nay về sau chắc chắn sẽ suy sụp không gượng dậy nổi.

“Đại tướng quân xưa nay thích Minh Tiền Long Tỉnh, lô trà phía nam vừa tiến cống này, trước tiên hãy đưa qua đó.”

Cố Cửu Lang kế thừa cha anh, tinh thông trà đạo, khẩu vị tinh tế, hoàng đế hạ lệnh ban cho lô trà mới đầu tiên vừa tiến cống hôm trước.

Vẫn như đôi quân thần thân thiết không rời mười mấy năm trước.

Trần Đốc “vâng” một tiếng, vừa định lui xuống sắp xếp lại nghe hoàng đế nói tiếp:

“Ngày mai trời vừa sáng, ban rượu độc.”

Cho đại tướng quân một ngày một đêm ở lại trong Vĩnh Lạc cung của nàng, ôn lại giấc mộng xưa, cuối cùng chết ở đó đã là ân điển lớn lao.

Coi như hắn được lợi rồi.

Trần Đốc lĩnh mệnh, im lặng lui xuống. Trong điện chỉ còn lại một mình hoàng đế.

Nguyên Hoằng đứng dậy khỏi án thư, chắp tay sau lưng đứng trước cửa điện, nhìn xa xăm về phía chân trời bên ngoài tường cung.

Phụ hoàng, Vân Châu đã khôi phục, binh quyền của Thẩm gia và Cố gia trải qua hai đời, chúng ta cuối cùng cũng đã thu về được rồi.

Từ nay, giang sơn vững chắc, xã tắc an định, linh hồn người nơi chín suối có thể yên nghỉ.

Trẫm là một vị quân vương xứng đáng.

Nhưng nhìn về phía giang sơn vạn dặm chỉ thuộc về một mình hắn, bên cạnh hắn không một bóng người.

Rất lâu sau, Nguyên Hoằng xoay người, đến trước kệ sách nối liền tường phía sau, mở một ngăn bí mật đầy bụi, lấy ra một quyển “Kinh Thi” được giấu trong Ngũ Kinh.

Bụi nhỏ li ti bay khắp nơi như sóng lòng cuộn trào, hắn chậm rãi lật đến bài “Thượng Da”.

Một tờ giấy đã ố vàng kẹp trong đó, từ từ rơi xuống.

Hoàng đế ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên, vẫn còn mới nguyên, chữ viết vẫn vậy, dòng lũ ký ức ùa về tấn công hắn.

Không vì lý do gì, hắn đặt tờ giấy này cùng với chữ viết của hoàng tử vừa nãy, đặt bằng phẳng cạnh nhau.

Vĩnh biệt chàng. Vĩnh biệt chàng.

Mỗi nét ngang dọc, mỗi nét móc phẩy, giống hệt nhau, không sai một chút nào.

Cứ như thể, cùng một người viết ra.

Một giọt đỏ thẫm rơi xuống thấm vào trang giấy khô ráp đã nhiều năm, loang ra như đóa hoa đỏ trong máu.

Nguyên Hoằng chậm rãi lau đi vết máu trên khóe môi.

Hắn so sánh hai nét chữ đến một khắc, đột nhiên nhếch môi cười.

Năm xưa, có lẽ nàng ấy đã không đi.

Chưa từng vĩnh biệt hắn.

……

Cố Tích Triều giật mình tỉnh giấc từ một cơn ác mộng.

Trong mơ, nàng lúc thì vùng vẫy trong hình nhân giấy, lúc thì theo hình nhân giấy cháy rụi mà tan thành tro bụi.

Khi xuất hiện lại, hồn phách phiêu đãng, áo trắng dính máu, chết thảm thương không được siêu sinh.

Khi hắn đuổi theo, nàng lại hóa thành thân cây đào, khoảnh khắc trước còn tươi cười rạng rỡ, khoảnh khắc sau đã tan nát, hắn cố sức ôm lấy nàng, cuối cùng trong vòng tay chỉ còn lại những cánh hoa tàn tạ.

Đêm tối mịt mùng, Vĩnh Lạc cung rộng lớn hoang tàn, vắng lặng như chết, trong ngoài tường cung không một bóng người. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng th* d*c liên tục của chính mình.

Ban ngày, hắn ở trong Vĩnh Lạc cung này, hết lần này đến lần khác tìm kiếm dấu vết của nàng.

Khi ánh mặt trời rực rỡ nhất, nơi đây vẫn âm u như đêm tối.

Cung điện trung cung từng lộng lẫy huy hoàng, bỏ hoang mười năm, cỏ cây héo úa, giường tủ bàn ghế vẫn được bày biện chỉnh tề, hầu như không có bụi bặm.

Như thể có người thường xuyên lau dọn, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân của cung điện trở về.

Những năm tháng đối đầu gay gắt, hắn chinh chiến bốn phương trong trời đất bao la, còn nàng lại ở nơi cung cấm chật hẹp này, bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, bị giam cầm trong chiếc lồng son chạm ngọc này.

Ngày hôm nay, hắn nhìn thấy chiếc áo cưới và mũ phượng của nàng được treo ngay ngắn trên giá áo, không một hạt bụi đã mười năm rồi.

Cố Tích Triều đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* vết rách đã được vá lại trên chiếc địch y.

Chính chiếc địch y và mũ phượng này đã giam cầm nàng.

Hắn cũng thử nằm xuống chiếc giường trong tẩm điện, hai tay gối sau đầu, nhìn chằm chằm vào bức họa long phượng trên trần nhà.

Nhắm mắt lại, tưởng tượng vô số đêm ngày, nàng cũng từng nằm trên chiếc giường này nhìn chằm chằm vào cùng một bức họa.

Khi đó nàng vui hay buồn, khi chết có đau đớn không, cảm giác như thế nào.

Ngày cuối cùng đó, nếu nàng còn nhớ lời hẹn ước về cành đào xuân sơn, có từng động lòng muốn đi theo hắn không?

Sau đó, hoàng đế phái người đưa trà mới đến, Cố Tích Triều như chủ nhân của cung điện lặng lẽ ngồi ở chính điện uống trà hết chén này đến chén khác.

Hoàng hôn dần buông xuống, một tiếng bước chân khẽ khàng truyền đến từ trong điện vắng lặng, Cố Tích Triều không quay đầu lại, nghe thấy một tiếng:

“Tướng quân.”

Người đàn ông quỳ xuống hành lễ với hắn, giọng nói khó giấu vẻ kích động.

“Chuyện trong Vĩnh Lạc cung năm xưa, ngươi còn nhớ bao nhiêu?” Cố Tích Triều hỏi về tình hình của nàng trước khi chết.

“Khi đó, trong tẩm điện của hoàng hậu nương nương bị lục soát ra một con rối gỗ ghi ngày sinh của bệ hạ, bệ hạ giận dữ ra lệnh cho nương nương đóng cửa tự kiểm điểm. Từ đó về sau, chỉ có Cầm Âm cô cô và nương nương ở trong cung, bất kỳ ai cũng không được ra vào, chúng ta cũng không được gặp nương nương.”

Nàng sẽ không ngu ngốc đến mức nguyền rủa quân vương. Cố Tích Triều đặt chén trà xuống, ngón tay thon dài siết chặt.

Manh mối duy nhất chỉ còn lại nữ quan thân cận của nàng là Cầm Âm. Nhưng mười năm trước hắn đã từng điều tra, Cầm Âm đã sớm không rõ tung tích.

“Tiếp tục tìm.” Cố Tích Triều ra lệnh.

Hắn có dự cảm, lần này hắn đích thân đến, rất nhiều chuyện trong cung sẽ thay đổi.

Giống như một hòn đá cứng rắn khuấy động vũng nước đục đã yên lặng mười năm, đào bới lớp bùn sâu nhất lên.

Hắn nhắm mắt lại rồi hỏi:

“Cấm quân trong cung hiện giờ phân bố như thế nào, nằm trong tay những nhà nào?”

Người quân sĩ mặc đồ cấm quân khẽ suy nghĩ rồi đáp:

“Vì con gái của Trần gia sinh được hoàng tử, bệ hạ rất sủng ái nàng ta. Hiện giờ trong cấm quân, ngoài thân vệ mà bệ hạ mang từ Đông cung đến, một nửa còn lại do Trần gia Kinh Xuyên nắm giữ, người của chúng ta Cố gia còn lại không nhiều.”

“Người đứng đầu Trần gia tên là Trần Thú, năm nay được thăng làm Trung lang tướng, trước kia không có tiếng tăm gì, nếu không phải nhờ quan hệ của Trần phi, sao có thể nắm giữ một nửa tinh binh?”

“Hơn nữa, Trần Thú đó có một điểm đáng ngờ.”

Cố Tích Triều lặng lẽ nghe hắn ta nói xong, đôi mày rậm khẽ nhíu lại.

Một sợi tơ tưởng chừng như nhỏ bé, càng kéo càng dài có thể lật đổ cả hoàng cung.

Bàn tay rộng lớn v**t v* chiếc chén trà bóng loáng như ngọc, hắn nhàn nhạt nói:

“Trần gia năm xưa chẳng qua chỉ là một gia tộc không có danh tiếng gì trong số những gia thần của Cố gia, không có chút căn cơ nào, bệ hạ trọng dụng bọn họ chẳng qua là tiện tay mà thôi.”

Bồi dưỡng Trần gia yếu thế, loại bỏ những tàn dư của Cố gia lại đối kháng với thế lực của Lý gia. Vị bệ hạ này của họ, thủ đoạn cân bằng quyền lực đã đạt đến mức thượng thừa, xuất thần nhập hóa.

Yêu thì nâng niu, ghét thì muốn g**t ch*t. Trái tim của bậc đế vương, xưa nay vô tình.

Cố Tích Triều nhìn chằm chằm vào chiếc chén trà ấm áp trong tay, khẽ nhếch mép.

Viên tướng cấm quân cúi người bái hắn:

“Chúng ta ở trong cung hơn mười năm, tuy số lượng không nhiều nhưng căn cơ không nhỏ, nguyện vì tướng quân sai khiến.”

Năm xưa thế gia vọng tộc thế lực lớn mạnh đủ sức lay động hoàng quyền. Khi đó, Cố gia đưa vào cung không biết bao nhiêu mật thám và cấm vệ.

Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ. Năm xưa, vì lời hứa về cành đào xuân sơn, đám cấm vệ này đã được nuôi dưỡng trong cung mười năm, cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Cố Tích Triều nhấp một ngụm trà quý được ban thưởng nói:

“Kẻ địch tự khắc sẽ lộ sơ hở. Án binh bất động, cứ theo kế hoạch mà hành động.”

Đại tướng quân cử chỉ ung dung, khí phách bức người, phong thái càng thêm hơn xưa đã khiến viên tướng cấm quân ngưỡng mộ hắn từ lâu càng thêm kính phục, cúi đầu sát đất.

Vị tướng trẻ tuổi lòng đầy kích động, gần như không nói nên lời.

Đại tướng quân nổi danh là chiến thần, dùng binh như thần, đợi hơn mười năm cuối cùng cũng có cơ hội cùng hắn chiến đấu.

“Tướng quân, mọi chuyện cẩn thận. Vĩnh Lạc cung này… không yên ổn đâu ạ.” Viên tướng cấm quân muốn nói lại thôi trước khi lui xuống.

Cố Tích Triều trên đường đến đây đã nghe nói về tin đồn Vĩnh Lạc cung có ma.

Nghe xong, hắn chỉ khẽ nhếch môi.

Quỷ hoàng hậu mà người khác tránh còn không kịp lại là thê tử mà hắn cầu còn không được.

Ngoài việc đến xem nơi ở cũ của nàng, hắn ở lại nơi này còn có một kế hoạch khác, đó là dụ rắn ra khỏi hang.

Cố đại tướng quân bị đày đến Bắc Cương, mười năm không về, vừa về đã ở lại Vĩnh Lạc cung hoang phế nhiều năm của hoàng hậu.

Những người biết chuyện năm xưa, dù là hung thủ thật sự hay không, chắc chắn sẽ không thể ngồi yên.

Đêm nay, Vĩnh Lạc cung chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Cố Tích Triều lặng lẽ ngồi trong điện, ung dung uống trà, ánh trăng bao phủ lên áo bào toát ra vẻ lạnh lẽo, uy nghiêm.

Bóng trăng trên nền gạch cung điện lay động như sóng nước, một bóng đen lóe qua, giá treo địch y trong cung bỗng khẽ rung lên.

“Két” một tiếng, đầu tiên là một tiếng động nhỏ.

Khoảnh khắc sau, địch y và mũ phượng đổ ầm xuống, tà áo tung bay, ngọc trai rơi xuống đất.

Tay Cố Tích Triều cầm chén trà khựng lại, đột ngột quay đầu nhìn về phía đó.

Sau đó, hắn đứng phắt dậy nhanh chân đuổi theo bóng đen kia.

Nhìn bóng lưng, người đó là một người phụ nữ, dáng người gầy gò, tay áo bay phấp phới, hành động cực kỳ chậm chạp. Mái tóc đen rối bời như tổ chim, nhìn dưới ánh trăng một nửa đã bạc trắng.

Cố Tích Triều đuổi kịp, xoay vai người đó lại nhìn thấy một khuôn mặt lấm lem bùn đất, đôi mắt trống rỗng không tiêu cự.

Cố Tích Triều nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt đen mở to ánh lên một tia sáng, trầm giọng gọi:

“Cầm Âm!”

Nghe thấy cái tên mà mình đã xa lạ bao năm, Cầm Âm đầu tiên ngẩn người, thân thể run rẩy. Nhưng trong mắt vẫn không có một tia sáng nào, nàng lắc đầu, vô thức lặp đi lặp lại:

“Nương nương… nương nương và đại tướng quân đi rồi.”

“Nương nương và đại tướng quân đi rồi…”

Cố Tích Triều nắm lấy cánh tay nàng, phát hiện hai cánh tay bà có hơn mười chỗ xương bị gãy nên tay áo rũ xuống trống rỗng, cả người như một bóng ma.

Nàng ta đã bị dùng cực hình, bị người khác ép buộc.

Mà đôi mắt trống rỗng là vì bị giam cầm lâu ngày, không thấy ánh mặt trời nên đôi mắt mới chậm chạp và vô hồn như vậy.

Nỗi đau khổ tột cùng đã làm vặn vẹo tâm trí nàng. Từ đó, trong miệng nàng chỉ còn lại một câu nói, một lời khai giả dối – lời khai mà vị hoàng đế lúc đó mê muội đã tin.

Người phụ nữ chưa đầy hai mươi tuổi này, tóc đã bạc trắng một mảng lớn.

Cố Tích Triều cúi người, giữ chặt đôi vai run rẩy của nàng ta, lòng nóng như lửa đốt, trầm giọng nói:

“Cầm Âm, ngươi đến cung của nàng, chắc chắn vẫn còn nhớ nàng.”

“Thẩm gia Thập Nhất nương, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng ấy luôn coi ngươi như tỷ muội chứ không phải người hầu. Năm ngươi sáu tuổi, bị quản sự của Thẩm gia phạt quỳ, đêm nào nàng ấy cũng trèo cây lật cửa sổ mang đồ ăn cho ngươi, trên mắt cá chân còn để lại sẹo…”

Cố Tích Triều thực ra không ngờ rằng mình lại nhớ rõ cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy, những chuyện nàng kể với hắn khi còn nhỏ, dù bao nhiêu năm cố ý muốn quên đi vẫn luôn vô tình thốt ra.

Nghe đến đây, trong đôi mắt xám xịt của Cầm Âm nước mắt trong veo rơi xuống lã chã, chỉ không ngừng lắc đầu.

Cố Tích Triều nắm chặt tay, lặp đi lặp lại:

“Cầm Âm, chỉ có ngươi biết, nàng ấy không đi theo ta, nàng ấy rốt cuộc ở đâu?…”

Người thị nữ trẻ tuổi tóc bạc phơ dưới ánh trăng, nàng ngơ ngác ngước đầu,rồi đột nhiên quỵ xuống, dập đầu bái lạy đại tướng quân:

“Cửu Lang! Thập Nhất nương nàng, nàng chết oan uổng quá! Ngài cứu nàng đi… Ta xin lỗi ngài, ta dập đầu tạ tội với ngài…”

Một tiếng “Cửu Lang” vang lên, kinh thiên động địa.

Cầm Âm theo nàng vào kinh rồi lại theo nàng vào cung, biết tất cả ân oán tình thù giữa nàng và hắn, biết nàng từng cười gọi hắn là “Cửu Lang”, cũng biết sâu trong lòng hắn là người nàng hận nhất trước khi chết.

Rốt cuộc là nỗi oan khuất gì mà khiến Cầm Âm biết rõ kẻ thù ở trước mặt lại cầu xin kẻ thù, muốn hắn cứu nàng…

Cố Tích Triều đỡ nàng lên chiếc án thấp, dịu giọng nói:

“Cầm Âm, ta là Cửu Lang, ngươi từ từ nói, nói rõ ràng.”

Cầm Âm ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt như mưa:

“Nàng, chưa chết… nàng vẫn còn sống!”

Sắc mặt Cố Tích Triều thay đổi.

Người phụ nữ lúc tỉnh táo, lúc điên loạn, đấm ngực dậm chân, đau khổ vô cùng.

Nếu không tận mắt chứng kiến, Cố Tích Triều có lẽ đã tin rằng người phụ nữ này nói thật, nàng chưa chết vẫn còn sống.

Nhưng ông đã gặp hồn phách của nàng ở Bắc Cương, bái đường thành thân, cùng sống cùng chết cho đến khi kết thành phu thê.

Hắn đã hết lần này đến lần khác chứng minh, hắn không hề nằm mơ.

Cố Tích Triều nắm lấy bàn tay đã gãy xương mười năm của người phụ nữ, cuối cùng cũng buông ra.

Khi ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt ông đã đỏ ngầu, sát khí ngút trời.

Ngoài Vĩnh Lạc cung truyền đến một tràng tiếng bước chân, lần này người đến không ít, khí thế không nhỏ.

Lại thêm một vị khách không mời mà đến.

Gió đêm thổi lay vạt áo, Cố Tích Triều bước ra khỏi đại điện khép cửa lại.

Khi đối mặt với đám giáp binh, hắn không còn là Cố Cửu Lang dịu dàng nữa mà là Cố đại tướng quân quyết đoán giết người không ghê tay.

Khi Trần phi Trần Thục Ninh đến trước cửa Vĩnh Lạc cung, trong lòng nàng ta dâng lên vô vàn cảm xúc.

Năm xưa nàng ta ghen tị biết bao với người phụ nữ sống trong Vĩnh Lạc cung này, nắm giữ phượng ấn. Chỉ là xuất thân quân hộ, không có con cái lại có thể an nhàn ngồi trên ngôi vị hoàng hậu bao nhiêu năm như vậy.

Còn nàng ta dốc hết tâm cơ, sinh hạ hoàng tử duy nhất cho hoàng đế lại luôn thiếu một bước chân để đạt được vị trí đó. Thậm chí, Lý Tê Trúc ốm yếu kia còn được phong làm quý phi, thật đáng hận!

Những hận thù trong quá khứ tan biến như mây khói, là mẹ đẻ của hoàng tử duy nhất trong hậu cung, Trần phi nâng ngón tay đeo móng tay vàng, vuốt lại búi tóc và chiếc trâm vàng đang lay động bước vào cửa Vĩnh Lạc cung.

Nàng ta liếc mắt thấy người đàn ông bước ra từ bên trong. Ánh mắt sâu thẳm của hắn khóa chặt trên người nàng ta, thốt ra hai chữ:

“Trần Tam.”

Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến nàng ta hồn bay phách lạc.

Cái tên này đã nhiều năm không ai nhớ đến nữa.

Trước kia, Trần Tam nương Trần Thục Ninh ở Trần gia suy tàn chỉ là một thứ nữ không được sủng ái.

Mỗi khi cha bà say rượu đánh đập bà để trút giận, luôn gọi bà là “Trần Tam”.

Ngôi vị thái tử của Nguyên Hoằng năm xưa chao đảo, suýt chút nữa bị tiên đế dày vò đến chết, Trần gia không nỡ gả đích nữ, nàng ta tự nguyện, như ý nguyện trở thành trắc phi của thái tử.

Nàng ta vào Đông cung, từng bước từng bước từ Bảo Lâm leo lên vị trí phi, nắm giữ hoàng tử duy nhất của Đại Ngụy, bao nhiêu năm qua, nàng ta gần như đã quên đi cái tên hèn mọn này.

Mà người gọi nàng ta như vậy lại là sát thần năm xưa suýt chút nữa đồ sát cả nhà Cố gia Lũng Sơn.

Cố gia Lũng Sơn là gì? Đó chính là thiên hạ cộng chủ mà tổ tiên Trần gia phải quỳ gối hầu hạ.

Đêm tối mịt mùng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Trần Thục Ninh trong nháy mắt mất hết huyết sắc, nàng ta loạng choạng một bước được cấm vệ phía sau đỡ lấy. Nhớ đến con trai Nguyên Triệt, nàng ta lập tức trấn tĩnh lại cười nói:

“Cố đại tướng quân, đã lâu không gặp.”

Nàng ta khẽ đưa tay ra sau, một tên cấm vệ bưng lên một bình rượu đưa đến trước mặt đại tướng quân:

“Cố đại tướng quân tuy là thần tử nhưng không giữ đạo thần, trời đất không dung. Bổn cung hôm nay đến đây là thay bệ hạ, ban cho tướng quân một vật.”

Người đàn ông khẽ nhướng mày liếc nhìn nàng ta một cái rồi đột nhiên giơ tay lên, một vật gì đó bay qua đánh rơi chiếc trâm vàng bên thái dương. Búi tóc nàng ta xõa ra, vô cùng chật vật.

“Ngươi, ngươi!…” Trần Thục Ninh dùng móng tay sắc nhọn chỉ vào hắn, liên tục lùi về sau, được đám cấm vệ vây quanh bảo vệ.

Người đàn ông lại bước về phía nàng ta, đám cấm vệ bị người đàn ông không có đao không có giáp này ép lùi lại mấy bước, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Trần Tam, ngươi là cái thá gì cũng dám đến giết ta?”

“Trên đời này, người có thể dùng rượu độc giết ta chỉ có một người.”

Cố Tích Triều tự mình cầm lấy bình rượu kia, mở nắp ngọc ra đưa lên mũi khẽ ngửi rồi lắc đầu, nhàn nhạt nói:

“Trần Tam, ngươi giả truyền thánh chỉ, gan lớn thật.”

Bị hắn nhìn thấu, Trần Thục Ninh lộ vẻ kinh hãi, nắm chặt tay áo nghe hắn cười như không cười nói:

“Nếu bệ hạ muốn hạ độc giết ta, chắc chắn sẽ dùng loại rượu mạnh ngon nhất.”

“Trần gia rốt cuộc cũng chỉ là dòng dõi cuối của thế gia, gu thưởng thức của ngươi vẫn thấp kém như vậy.”

Cố Tích Triều bình thản nói:

“Trần Tam, ngươi vội vàng giết ta như vậy, chẳng lẽ sợ ta ở trong Vĩnh Lạc cung điều tra ra những chuyện xấu xa năm xưa của ngươi?”

Dưới sự kinh ngạc tột độ như có một bàn tay to lớn bóp nghẹt cổ họng, Trần Thục Ninh trong khoảnh khắc đó không thở nổi.

Trong Vĩnh Lạc cung này có quá nhiều bí mật.

Đã mười năm rồi, hôm nay sau khi Cố Tích Triều đi, hoàng đế đột nhiên muốn con trai nàng ta là Triệt nhi viết ba chữ “dữ quân tuyệt” trong bài “Thượng Da”.

Nhất định là Cố Tích Triều đã nói gì đó với hoàng đế khiến hoàng đế sinh nghi!

Trần phi nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra cười một tiếng.

“Cố đại tướng quân, muốn gài bẫy bổn cung?” Nụ cười của nàng ta vừa chế giễu vừa tùy tiện, “Người đã chết mười năm rồi, các ngươi từng người một lại nhớ đến nàng.”

Nàng ta nhẹ nhàng v**t v* vạt áo lụa vàng bị nhàu nát, vuốt những sợi tóc rối ra sau gáy, chỉnh trang lại dung mạo cười nói:

“Đáng tiếc, ngươi đến muộn rồi. Người trong lòng ngươi đã chết từ lâu rồi, sẽ không bao giờ trở về đâu.”

Cố Tích Triều nheo mắt lại.

“Đã mười năm rồi, tướng quân mới đến Vĩnh Lạc cung, là muốn cùng nàng ôn lại giấc mộng xưa?”

Người phụ nữ không còn để ý đến vẻ đoan trang đã dày công tu dưỡng bao năm, cười đến run rẩy cả người, vênh váo tự đắc:

“Ngươi nằm mơ đi. Khi còn sống nàng là hoàng hậu, các ngươi tuyệt đối không có khả năng, sau khi chết, ngay cả mồ mả cũng không có, hồn phách cũng sớm tan rồi.”

Con gái Thẩm gia có mệnh phượng hoàng thì sao, nàng ta nhiều năm không sinh được đích tử, còn muốn cướp đoạt con trai của nàng, cuối cùng ngay cả tang lễ của hoàng hậu cũng không có.

Dù thiên tử và đại tướng quân đều yêu thích nàng ta thì sao, khi nàng ta chết có ai cứu nàng ta không?

Không có ai. Nàng ta đáng đời trở thành cô hồn dã quỷ.

Trần Thục Ninh vẻ mặt oán độc càng nghĩ càng đắc ý, muốn đâm sâu vào nỗi đau của Cố Tích Triều nhưng chỉ cần nhìn hắn một cái, nàng ta đã lạnh toát cả người, sợ đến mức chân tay bủn rủn.

“Có phải ngươi hại chết nàng không?” Người đàn ông nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo sát khí ngút trời.

Trần phi khựng lại, vội vàng ra lệnh cho đám cấm vệ phía sau ép hắn uống rượu độc.

Thiên hạ này người quan tâm đến sống chết của hoàng hậu cũng chỉ có một mình đại tướng quân. Nhanh chóng đưa hắn lên đường nàng ta mới yên tâm được.

Đám cấm vệ mặt mày căng thẳng xông lên, nghĩ rằng dù đại tướng quân có sức một người địch mười cũng không thể chống lại nhiều người như vậy.

“Cố Tích Triều, ngươi kêu đi, ngươi cầu cứu đi, có lẽ nàng ta làm ma sẽ đến cứu ngươi đấy? Ha ha ha——”

Trần phi cười càn rỡ để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.

Cố Tích Triều mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn nàng ta như thể  là một người đã chết.

Trong tĩnh lặng, một cơn gió lạnh thổi qua tường cung, bóng cây trong sân lay động xào xạc.

“Két, két——” Cánh cửa điện cũ kỹ nhiều năm từ từ mở ra từ bên trong.

Trong đó đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc:

“Trần Thục Ninh, mười năm không gặp, ngươi vẫn ồn ào như vậy.”

“Là ai? Ai ở đó…” Trần phi ngơ ngác một lúc, mồ hôi lạnh túa ra rợn tóc gáy. Nàng ta kinh hãi nhìn quanh nhưng lại thấy đôi mắt tối tăm của Cố Tích Triều từng chút một sáng lên.

Trong nội điện u ám, một bóng hình mảnh khảnh ẩn hiện chậm rãi bước về phía họ.

Trần phi và đám cấm vệ đứng ngây người tại chỗ, một luồng khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân xộc thẳng l*n đ*nh đầu.

Hoàng hậu nương nương đã chết mười năm mặc địch y, đội mũ phượng đứng cạnh vị đại tướng quân khí vũ hiên ngang.

Dung nhan vẫn vậy, đẹp tuyệt trần như còn sống.

【Lời tác giả】

Mấy chương sau có lẽ sẽ là cao trào, mục tiêu là trong ba chương sẽ kết thúc chính văn vào cuối tuần này.

Tất cả người chơi trò chơi trốn thoát đã có mặt.

Tiểu Nguyên, Trần Tam, Trần Thú, Cầm Âm, Quý Phi, Tiểu Cố (???), Tiểu Thẩm (???)

Rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự?

Bình Luận (0)
Comment