Lục Nghi Xuyên không biết mình bắt đầu có loại tâm tư này từ khi nào.
Khương Hành được anh nuôi lớn, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với anh.
Cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tuy chưa trưởng thành nhưng ngũ quan đã toát lên vẻ đẹp rạng rỡ, tươi tắn.
Đẹp, nhưng không hề mang tính công kích, ai nhìn cũng thấy gần gũi, thân thiện.
Lục Nghi Xuyên luôn thấy Khương Hành được rất nhiều người vây quanh, cả nam lẫn nữ... Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể thân thiết với bất kỳ ai.
Lục Nghi Xuyên đặc biệt, nhưng cũng không quá đặc biệt.
Lục gia đối với Lục Nghi Xuyên mà nói chính là một cái lồng giam khổng lồ. Dưới áp lực cao của mẹ, tuy bề ngoài anh trông không khác gì người bình thường, nhưng sợi dây nào đó trong lòng đã căng đến cực hạn, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Chỉ khi ở bên Khương Hành, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nghi Xuyên không hiểu sao trên đời lại có người lạc quan, rạng rỡ đến vậy. Cậu ấy giống như một cây cỏ dại kiên cường, dù bị bố mẹ bỏ bê đến mức nào vẫn sinh trưởng mạnh mẽ.
Giờ đây, cỏ dại đã hóa thành đóa hoa tươi thắm, dung mạo xinh đẹp thu hút vô số ánh nhìn.
Lục Nghi Xuyên cứ nghĩ mình sẽ vui, nhưng sự thật là: Càng thấy Khương Hành được yêu mến, tâm trạng anh lại càng tệ.
Bởi vì luôn có người thu hút sự chú ý của Khương Hành, nhưng anh chỉ muốn cậu ấy nhìn mình mà thôi.
Cảm xúc này không phải tự dưng xuất hiện, mà tích tụ dần theo thời gian, đến giờ anh gần như không thể kìm nén được nữa.
Lục Nghi Xuyên không biết mình bị sao, anh chỉ có thể nhận ra sự bất thường của mình khi so sánh với hành vi của người bình thường.
Trong thế giới của người bình thường, chẳng ai có h.am mu.ốn chiếm hữu lớn đến vậy với một người cùng giới. Lục Nghi Xuyên biết, ánh mắt Khương Hành sẽ không chỉ dừng lại ở mình, nên anh chỉ có thể kìm nén hết lần này đến lần khác, im lặng hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường lại là mẹ anh.
Năm anh học lớp 10, những người đó mắng không sai, Tiền Lộ đúng là kẻ thứ ba.
Trước Tiền Lộ, Lục Thành đã có một đời vợ.
Nhưng người vợ đó sức khỏe không tốt, dù sau này lâm bệnh nằm viện cũng không có con.
Tiền Lộ chính là nhắm vào điểm này, dùng thủ đoạn để mang thai anh trai của Lục Nghi Xuyên. Thậm chí khi vợ cả của Lục Thành còn nằm viện, bà ta đã mang bụng bầu dọn vào biệt thự Lục gia.
Bà ta biết thủ đoạn của mình không quang minh chính đại, đồng thời, bà ta cũng hiểu rõ hơn ai hết, nếu bà ta có thể dùng cách này để leo lên vị trí hiện tại thì người khác cũng có thể.
Vì vậy, sau khi cưới Lục Thành, Tiền Lộ quản hắn ta rất chặt. Bà ta không dám chọc giận Lục Thành, chỉ có thể quan sát tình cảm của hắn ta qua những chi tiết nhỏ nhặt.
Tóm lại, trực giác của bà ta đối với đàn ông đã đạt đến mức đáng sợ.
Sự thay đổi trong ánh mắt Lục Nghi Xuyên dĩ nhiên không thể thoát khỏi mắt bà ta.
Tuổi mười bảy mười tám, đúng là tuổi mới lớn.
Tiền Lộ không bất ngờ khi Lục Nghi Xuyên thích người khác, nhưng bà ta không ngờ rằng, ánh mắt chất chứa tình cảm thầm kín của anh lại hướng về Khương Hành.
Một... người đàn ông.
Từ khi Lục Nghi Xuyên trưởng thành, Tiền Lộ ít khi nổi điên trước mặt anh. Khi cảm thấy chưa thể hoàn toàn nắm chắc Lục Nghi Xuyên, bà ta sẽ giả vờ trước mặt anh, dù màn kịch đó có vụng về đến đâu.
Lần đầu tiên Lục Nghi Xuyên nhìn thấy sự chán ghét tr.ần trụ.i trong mắt bà ta, không giống với sự căm hận xen lẫn chút tình mẫu tử mơ hồ trước đây, lần này, ánh mắt Tiền Lộ nhìn anh như thể hận không thể chưa từng sinh ra anh.
Tiền Lộ đánh anh luôn tiện tay cái gì ném cái đó, bất kể thứ đó có sắc nhọn hay không.
Chiếc đĩa sứ rơi mạnh xuống vai Lục Nghi Xuyên, vài giây sau, màu đỏ tươi thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của anh.
"Lục Nghi Xuyên, tao để mày chơi với Khương Hành là để mày lấy lòng nhà họ Khương. Mấy chục năm nay, mày đối xử tốt với nó như vậy, tao nhắm mắt làm ngơ cũng đã nhịn rồi."
"Nhưng mày thì sao? Mày báo đáp tao thế nào? Lấy lòng đến cuối cùng lại là thèm muốn nó sao?"
"Sao tao lại sinh ra một đứa bi.ến th.ái thế này!"
Lục Nghi Xuyên cụp mắt, lặng lẽ nghe bà ta nói, đợi Tiền Lộ trút giận xong, sắc mặt anh mới thay đổi.
Không phải vì Tiền Lộ mắng anh bi.ến th.ái, mà là anh cuối cùng đã hiểu được nguồn gốc của cảm xúc kỳ lạ này.
Hóa ra là... thích.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì chiếc khay trà với những góc cạnh sắc nhọn đã đập vào đầu anh.
Lục Nghi Xuyên nghiêng đầu, nhưng không tránh được, khay trà đập vào thái dương anh, phát ra tiếng động nặng nề.
Máu từ thái dương anh chảy xuống, vệt đỏ thoáng chốc khơi dậy chút tình mẫu tử ít ỏi của Tiền Lộ.
Bà ta ngồi xổm trước mặt chàng trai, lấy khăn tay lau máu cho anh, vẻ mặt đau buồn, "Nói cho mẹ biết, là nó dụ dỗ con đúng không?"
Lục Nghi Xuyên im lặng.
Tiền Lộ thở d.ốc, ấn mạnh vào vết thương đang chảy máu qua lớp khăn tay, "Nói đi! Là nó dụ dỗ con đúng không?!"
Họ ở rất gần nhau, tư thế thân mật như mẹ con, nhưng trong mắt cả hai đều không còn tình yêu.
Lục Nghi Xuyên dường như không thấy đau, một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói, "Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai, mẹ không rõ sao?"
"Tao rõ?" Tiền Lộ nhìn chằm chằm anh, "Tại sao tao phải rõ? Tao chỉ biết con trai tao đã trở thành một tên đồng tính luyến ái bẩn thỉu, ghê tởm!"
Tiền Lộ dùng sức, máu từ vết thương chảy ra nhiều hơn, nửa khuôn mặt Lục Nghi Xuyên bị máu bao phủ, trên hàng mi dài rậm đọng vài giọt máu.
Qua những giọt máu đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Lộ càng trở nên dữ tợn.
"Mẹ không phải vẫn luôn rõ sao? Rõ tôi là loại người gì. Chính mẹ bảo tôi phải giả vờ, phải tỏ ra ngây thơ, vô hại, như vậy mới có thể lấy được sự yêu thích của Khương Hành, mới có thể luôn ở bên cạnh cậu ấy."
"Những điều này đều là mẹ dạy tôi..."
Anh biết Khương Hành thích kiểu người như thế nào, nên anh đã vô thức trở thành người như vậy.
Đeo mặt nạ lâu quá, Lục Nghi Xuyên gần như quên mất bản chất thật của mình.
Và hôm nay, chiếc mặt nạ này đã bị chính anh gỡ xuống.
Dưới bức tường cao hai mét, khoảng cách giữa anh và Khương Hành không quá nửa mét, Lục Nghi Xuyên siết chặt chiếc vòng cổ mới kìm nén được cơn giận trong lòng.
Anh nghĩ, mình không nên cho cậu ấy nhiều tự do như vậy. Biệt thự vẫn là quá lớn, lớn đến mức chỉ vài ngày, có con mèo đã bắt đầu sinh lòng hoang dã.
Anh nên nhốt cậu ấy trong phòng, đặt dưới mí mắt mình, không cho đi đâu cả, chỉ có thể nhìn anh.
Cảm giác này vẫn chưa dịu đi khi mèo con chủ động nhảy vào lòng anh.
Lục Nghi Xuyên ôm mèo quay người, mặc kệ con mèo trắng vẫn đang cố trèo qua bức tường.
Khương Hành ngẩng đầu lên trong lòng anh, vẻ mặt như muốn giết người vừa rồi của Lục Nghi Xuyên dường như chỉ là ảo giác, chỉ một lát sau, anh đã trở lại với vẻ mặt ôn hòa thường ngày.
Chỉ là nụ cười trên khóe miệng rất cứng nhắc, giống như một chiếc mặt nạ.
Khương Hành khựng lại, đưa móng vuốt ra móc lấy tay anh.
"Meo?"
Lục Nghi Xuyên, anh giận à?
Lục Nghi Xuyên không phản ứng.
Anh ôm mèo về phòng, trên bàn ăn vẫn còn để phần cơm mèo anh vừa làm, cá chiên nhỏ vừa ra lò đã hơi nguội.
Ánh mặt trời tắt dần, bóng tối lan theo những tán cây, căn phòng ấm áp bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Khương Hành chợt nhận ra tình trạng của Lục Nghi Xuyên có gì đó không ổn. Cậu vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi lòng anh, nhưng vừa động đậy, ngón tay người đàn ông đã giữ chặt gáy cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của anh.
Đôi mắt ấy đen kịt, như một vực sâu thăm thẳm.
Thấy Khương Hành nhìn mình, Lục Nghi Xuyên cong mắt cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
Một tay anh giữ gáy Khương Hành, tay kia cầm chiếc vòng cổ, vu.ốt ve dòng chữ trên tấm thẻ bài. Giọng nói rất nhẹ, thậm chí có thể coi là dịu dàng, "Anh chỉ làm cơm một lát mà Nhung Nhung đã biến mất, định lén anh đi đâu đấy?"
Khương Hành kêu lên yếu ớt, vẻ mặt trông vô cùng đáng thương.
Lục Nghi Xuyên cứ nhìn cậu như vậy, không giận cũng không hỏi, mà đặt chiếc vòng cổ xuống, đưa tay lấy miếng cá khô nhỏ đã gần nguội.
Anh ăn một miếng trước mặt Khương Hành, mỉm cười nhận xét, "Tuy hơi nguội rồi, nhưng ăn vẫn giòn, đi chơi lâu như vậy, Nhung Nhung chắc cũng đói rồi."
Vừa dứt lời, Lục Nghi Xuyên lại cầm một miếng cá khô đưa đến bên miệng Khương Hành, "Giờ thì ăn cơm thôi."
Thấy anh như vậy, Khương Hành không hiểu sao thấy hơi rợn người.
Cậu thử gọi tên Lục Nghi Xuyên, nhưng anh không phản ứng gì.
Người đàn ông cụp mắt xuống, hỏi cậu, "Không thích cá khô à? Không sao, anh còn làm cơm mèo."
Khương Hành vừa mở miệng, lại nghe thấy Lục Nghi Xuyên nói, "Sao, cũng không thích cơm mèo à?"
Nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, cuối cùng Khương Hành vẫn cúi xuống cắn miếng cá khô.
Thấy cậu ăn, Lục Nghi Xuyên từ từ mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt toát lên vẻ rực rỡ đến kinh người, khiến Khương Hành không khỏi rùng mình.
Không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Lục Nghi Xuyên chọn một con cá đẹp nhất cầm trên tay, ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
"Thật ra bây giờ thế này cũng tốt, chỉ có hai chúng ta, không ai làm phiền."
Khương Hành vội vàng nuốt miếng cá khô, vừa mở miệng, một con cá khác đã được nhét vào.
Lục Nghi Xuyên nhướng mày, "Nhung Nhung có biết vì sao anh hiểu được ý của em không?"
Anh đưa tay móc chiếc vòng cổ, đầu ngón tay mân mê sợi dây đỏ giống hệt sợi dây trên cổ mình, "Vì nó, anh nghe hiểu được lời của Nhung Nhung, nhưng nghe lâu như vậy, vẫn chưa nghe thấy Nhung Nhung muốn nói cho anh biết sự thật."
"Em đang lo lắng điều gì?"
"Hay là..."
Anh dừng lại vài giây.
"Em căn bản không muốn nói cho anh biết?"
Khương Hành cứng đờ người.
Nhìn vẻ mặt của cậu, nụ cười trên mặt Lục Nghi Xuyên càng sâu, "Xem ra anh đoán đúng rồi."
Anh nói, "Nhung Nhung thật nhẫn tâm, đến bên anh rồi mà không chịu nói cho anh biết, cứ trơ mắt nhìn anh đau khổ."
Không...
Không phải.
Khương Hành thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời này, vội vàng nhảy vào lòng anh, giẫm lên vai anh, meo meo giải thích.
Không phải như vậy.
Không phải em muốn nhìn anh đau khổ, em chỉ không muốn làm phiền anh.
Không có sợi dây đỏ, Lục Nghi Xuyên không hiểu cậu nói gì.
Anh xoa đầu con mèo nhỏ, "Nhiều lúc, anh thậm chí còn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Ông trời thấy anh quá nhớ em nên đã cho anh một giấc mơ đẹp."
"Nhưng em luôn muốn rời xa anh."
Em không có...
Khương Hành kêu lên trong vô vọng, liếc mắt thấy chiếc vòng cổ, đưa tay đẩy Lục Nghi Xuyên, ra hiệu cho anh đeo vào cho mình.
Lục Nghi Xuyên nhìn thấy, nhưng không để ý.
Anh cụp mắt xuống, cả người rất yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.
"Anh không muốn nghe Nhung Nhung nói gì nữa, anh không cần gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi."
Cho dù đó chỉ là sự cưỡng cầu đơn phương của anh...
Ánh sáng cuối cùng tắt hẳn, cả người anh chìm trong bóng tối.
Anh nhớ lại năm mười bảy tuổi, khi anh mới biết yêu, Tiền Lộ đã dùng cách tàn nhẫn xé toạc mối tình đơn phương của anh.
Anh thậm chí còn chưa kịp nếm trải vị chua chát của mối tình đầu đã bị mẹ kéo vào vũng lầy sâu không đáy.
"Mày nghĩ nó sẽ thích mày sao? Khương Hành là ai? Mày là ai? Một con quái vật không có trái tim, cũng xứng được yêu sao?"
"Cho dù nó có muốn đến gần mày, nhưng đó có phải là con người thật của mày không?"
"Lục Nghi Xuyên, đeo mặt nạ lâu quá, mày sẽ không thực sự quên mình là loại người gì chứ?"
"Ích kỷ, máu lạnh, vô tình..."
"Ngay cả mẹ mày còn không thích mày, mày còn trông chờ ai thích mày?"