"Mày còn trông chờ ai thích mày nữa chứ..."
Câu nói ấy như một dấu ấn hằn sâu lên người Lục Nghi Xuyên, theo anh suốt cả cuộc đời.
Anh dường như không xứng đáng để được yêu thương.
Lần duy nhất trong đời anh khát khao tình yêu, kết quả lại là vĩnh viễn đánh mất nó.
Cái giá ấy quá đắt, đến mức mỗi lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, anh đều tự hỏi có phải do bản thân tham lam quá không, có phải vì anh muốn quá nhiều nên mới bị đối xử như vậy không?
Nhưng nếu được một lần nữa, anh sẽ thu lại những mong muốn tham lam ấy, chỉ cầu xin duy nhất một điều—chỉ cần người ấy vẫn ở bên anh là đủ.
Anh không thể buông tay.
Khương Hành vốn nên là của anh, dù có chết, anh cũng không thể buông tay.
...
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Khương Hành không hề biết Lục Nghi Xuyên đã nghĩ nhiều như thế.
Cậu nhìn chiếc vòng cổ bị mình vứt sang một bên, như đã hạ quyết tâm, giơ chân đạp lên nó.
Cậu không chắc làm vậy có tác dụng gì không, chỉ có thể thăm dò: "Lục Nghi Xuyên?"
Hàng mi buông xuống của người đàn ông khẽ run.
"Xin lỗi." Khương Hành nói, "Em không nên giấu anh chuyện đó. Em biết anh có thể sẽ buồn, nhưng em không ngờ anh lại buồn đến mức này. Nếu em biết trước, ngày đầu tiên em đã nói với anh rồi."
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ, chỉ cần nghe thôi cũng cảm giác như mọi điều tốt đẹp trên đời này đều hội tụ trong cậu.
"Anh đừng buồn nữa được không? Có chuyện gì mình có thể nói ra rồi cùng giải quyết, đừng cứ giữ mãi trong lòng như vậy, không tốt đâu."
Đầu ngón tay đặt trên đầu gối của Lục Nghi Xuyên khẽ động đậy, cuối cùng, anh ngẩng đầu lên. Vì đã lâu không nói chuyện, giọng anh nghe khàn đặc:
"Em... không trách anh sao?"
Khương Hành nhìn anh: "Em chưa từng trách anh."
Nghĩ một lúc, cậu mèo đại gia chủ động đi đến bên anh, cọ cọ vào người anh, đôi mắt mèo híp lại, miệng phát ra những tiếng ư ử không theo giai điệu nào.
Đó là một dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng.
Dù Lục Nghi Xuyên đã đối xử với cậu như thế, nhưng cậu vẫn ỷ lại vào anh.
Cuối cùng, người đàn ông giơ tay lên, vu.ốt ve cổ cậu mèo nhỏ. Ngón tay anh lướt qua lớp lông mềm mại, những sợi lông ngắn cọ vào đầu ngón tay, tê tê ngứa ngứa, cảm giác ấy lan thẳng đến tận đáy lòng.
"Anh luôn không làm gì được với em."
Trong không khí vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ.
Lục Nghi Xuyên nhặt chiếc vòng cổ lên, ánh mắt thâm trầm bao trùm lấy Khương Hành. "Vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, bản chất của anh không giống như em nghĩ đâu. Nếu em không đeo vòng cổ, vậy thì em vẫn còn khả năng chạy trốn. Nhưng nếu em chọn đeo nó..."
"Nhung Nhung..." Anh nói, "Từ nay về sau, dù có chết, em cũng không thể rời xa anh nữa."
Khương Hành nhìn anh, nhận ra những ngón tay anh đang khẽ run rẩy dưới vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt một người một mèo giao nhau giữa không trung, vài giây sau, Khương Hành chậm rãi cúi đầu, chủ động đưa cổ mình vào chiếc lồng giam mà Lục Nghi Xuyên đã tự tay tạo ra cho cậu.
Thực ra không ai biết, so với sự bất an của Lục Nghi Xuyên, Khương Hành còn sợ hơn—cậu sợ rằng Lục Nghi Xuyên sẽ không cần cậu nữa.
Mặt trời dần khuất bóng, sắc trời bên ngoài tối dần. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lục Nghi Xuyên một lần nữa đeo chiếc vòng cổ lên cho Khương Hành.
Chú mèo nhỏ màu trắng cúi đầu trước mặt anh, nhìn có vẻ như là chủ động chấp nhận bị trói buộc, nhưng Lục Nghi Xuyên lại cảm thấy, thứ thực sự bị trói buộc là chính anh.
Con rồng giam giữ kho báu, nhưng lại tự mình ngậm chìa khóa, ngày đêm quấn quanh bên bảo vật của nó.
Cạch—
Một tiếng vang rất nhẹ, Khương Hành động đậy tai, ngẩng đầu lên: "Meo?"
【Vậy nếu em nói như thế này, anh có nghe hiểu không?】
"Có thể."
Khương Hành tò mò giơ chân trước lên cào thử, vì góc độ không thuận tiện nên chỉ cào được chiếc chuông trước mặt, khiến nó khẽ đung đưa. "Vì sao vậy ạ?"
Có lẽ do cảm xúc lên xuống quá lớn, Lục Nghi Xuyên tựa vào sofa, thần sắc hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Khương Hành, cậu hỏi gì anh đều trả lời.
"Sợi dây đỏ anh buộc cho em giống với sợi trên cổ anh. Khi em đeo nó, anh có thể nghe hiểu lời em nói."
Khương Hành nhìn về phía cổ anh, quả nhiên thấy bên trong cổ áo mở rộng thấp thoáng một sợi đỏ, phía dưới đeo một vật gì đó mà cậu chưa từng thấy.
Ánh mắt cậu dừng lại trong chốc lát.
Lục Nghi Xuyên nghiêng người, sợi dây đỏ lập tức trượt vào trong ngực, bị lớp áo che khuất.
"Đó là..." Khương Hành vừa mở miệng, Lục Nghi Xuyên đã ngắt lời cậu: "Dây đỏ là do một gã đàn ông kỳ quặc đưa cho anh."
Khương Hành lập tức bị dắt mũi: "Đàn ông? Ai cơ? Còn tìm lại được không?"
"Đến giờ vẫn chưa tìm được."
"Ồ..." Khương Hành đáp, "Vậy nguyên lý hoạt động là gì? Có thể nghe hiểu lời những con mèo khác nói không?"
Lục Nghi Xuyên nhớ đến giấc mơ kia và cách sử dụng mà người đàn ông đó đã nói. Đốt ngón tay từng nhuốm máu vẫn còn treo trên cổ anh, còn chủ nhân của nó thì đang trợn mắt nhìn anh.
"Hình như chỉ có em thôi."
Khương Hành: "?"
Nhưng Lục Nghi Xuyên không định nói thêm nữa.
Anh bế mèo lên đặt trong lòng, nhặt phần cơm mèo đã nguội đi rồi đi vào bếp. "So với những chuyện không quan trọng này, anh chỉ tò mò một chuyện..."
Anh đặt cơm mèo vào nồi hấp, ánh sáng phản chiếu trên mặt kính đen của máy hút khói, phản chiếu cả bóng dáng chú mèo nhỏ đang nằm trên vai anh.
"Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ rất lâu. Anh luôn cho rằng chắc chắn là anh đã làm chưa đủ tốt, nên Nhung Nhung mới thà chịu ấm ức một mình, cũng không muốn nói cho anh biết em vẫn luôn ở ngay bên anh."
"Nhưng anh nghĩ mãi vẫn không hiểu..."
Anh nói: "Anh đã khiến em chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng anh thực sự không hiểu, tại sao em lại không muốn nói cho anh biết?"
"Có phải... em sợ anh không?"
Khương Hành lắc đầu.
"Không phải như vậy."
Tiếng hơi nước bốc lên từ nồi hấp suýt nữa đã nhấn chìm giọng nói của Khương Hành.
"Em không sợ anh, em chỉ là..."
Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, cậu thổ lộ lòng mình với Lục Nghi Xuyên.
"Em chỉ là không biết phải làm thế nào."
"Khi vừa tỉnh dậy đã biến thành mèo, thật ra ngay ngày đầu tiên em đã muốn tìm anh. Nhưng em còn chẳng biết mình đang ở đâu. Mãi đến sau này, em mới nhận ra mình đã đến bốn năm sau."
"Nếu chỉ một hai năm thì còn đỡ... nhưng đây là bốn năm. Bốn năm lận. Cỏ trên mộ em không biết đã cao đến đâu rồi, em cũng chẳng biết mình còn quay về làm gì nữa..."
Sau khi nói xong, không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn hơi nước lặng lẽ bốc lên từ nồi hấp.
Khương Hành cảm nhận được bờ vai dưới móng vuốt mình đang dần trở nên cứng ngắc.
Cậu ngồi xổm xuống, áp sát vào cổ Lục Nghi Xuyên.
"Lục Nghi Xuyên, em không sợ làm phiền anh. Em chỉ sợ anh không cần em nữa."
"Em không có nhà, ba mẹ cũng không phải ba mẹ ruột của em. Em chỉ có anh thôi. Nếu anh cũng không cần em nữa, em thật sự không biết phải đi đâu..."
"Bốn năm dài như vậy, em... em không dám đánh cược."
Giọng Khương Hành rất nhỏ, chậm rãi từng chữ.
"Nuôi một con mèo thì nhẹ nhàng hơn nuôi một con người."
...
Nuôi một con mèo thì nhẹ nhàng hơn nuôi một con người.
Rất lâu sau, Lục Nghi Xuyên mới mở nắp nồi. Cơm dành cho mèo vừa hấp chín, hơi nóng bốc lên nghi ngút, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng dáng một người một mèo đổ dài dưới chân. Lục Nghi Xuyên khẽ chớp mắt, cố nuốt xuống cảm giác cay cay nơi đáy mắt.
"Nuôi một con mèo đúng là dễ hơn nuôi một con người, nhưng anh quen nuôi người rồi, không nuôi mèo được."
Giờ anh mới hiểu tại sao Khương Hành không dám nói thật với mình.
Con mèo nhỏ của anh... sợ hãi hơn anh tưởng rất nhiều.
"Là lỗi của anh..."
Khương Hành sững người, "Chuyện này mà cũng đổ lỗi cho anh được á?"
Lục Nghi Xuyên rất có tinh thần trách nhiệm của người giám hộ, "Nhung Nhung có chuyện gì xảy ra cũng là lỗi của anh."
Khương Hành nghẹn lời.
Lục Nghi Xuyên vừa cõng mèo vừa bưng bát cơm ra ngoài.
Khương Hành ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được mà giẫm giẫm lên vai anh, "Nói này, anh không thấy sợ chút nào hả?"
Người đàn ông dừng bước, hơi nghiêng mặt.
"Chuyện em chết đi rồi sống lại, lại còn biến thành mèo?"
Lục Nghi Xuyên đặt bát xuống, nhẹ nhàng bế Khương Hành xuống khỏi vai mình.
"Anh còn mừng không kịp, sao phải sợ?"
Anh lại nói, "Mèo con rất đáng yêu, nếu Nhung Nhung là mèo con thì càng đáng yêu hơn."
Khương Hành nghe vậy bật cười khúc khích, "Lục Nghi Xuyên, anh tốt thật đấy."
Lục Nghi Xuyên rũ mắt xuống, cầm một chiếc muỗng nhỏ hình móng mèo, xúc một miếng cơm đưa đến miệng Khương Hành, "Thật không?"
Khương Hành há miệng nuốt luôn, "Thật, tốt vô cùng."
Người đàn ông mỉm cười.
"Ăn xong bữa này rồi chúng ta tính sổ."
"..."
Khương Hành cứng người, "...Tính sổ?"
Một miếng cà rốt tươi ngon nhét thẳng vào miệng cậu.
Lục Nghi Xuyên bình tĩnh nói, "Lỗi của anh, anh sẽ kiểm điểm. Nhưng anh chưa nói là chuyện này cứ thế cho qua."
Khương Hành nhai miếng cà rốt mà chẳng biết mình đang ăn gì, "Tại sao?"
Người đàn ông đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống. Dưới vẻ ngoài bình thản kia là sự mạnh mẽ và kiểm soát không thể che giấu.
"Vì Nhung Nhung vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, xảy ra chuyện cũng không đến tìm anh ngay, mà chỉ toàn nghĩ mấy chuyện không đâu."
Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Khương Hành.
"Anh không quan tâm em đối xử với người khác thế nào, nhưng có một điều em phải nhớ."
"Anh không giống những người khác. Anh sẽ luôn đứng sau lưng em. Đối với anh, em là quan trọng nhất. Trên thế gian này, không có ai quan trọng hơn em cả."
Ánh mắt anh nhìn cậu thật sâu, như muốn khắc từng chữ vào linh hồn cậu.
"Chỉ có tình cảm của anh dành cho em, vĩnh viễn không thay đổi."
Nhịp thở của Khương Hành bỗng dưng lệch đi mấy nhịp.
Liên tục hai tuần liền, Lục Nghi Xuyên không đến trường, cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian. Ngay cả giáo sư hướng dẫn cũng không thể liên lạc được với anh.
Bình thường, Triệu Sóc nhìn có vẻ rất thân với Lục Nghi Xuyên, nhưng đến lúc cần tìm người, cậu mới nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả. Ngoài chuyện học hành, cậu không biết anh sống ở đâu, thích gì, hay chơi với ai. Cuối cùng, hết cách, cậu đành liên hệ với Tống Chương, người mà cậu chỉ mới gặp vài lần.
Nhưng ngay cả Tống Chương cũng không biết anh ở đâu. Thậm chí, hắn đã đến căn phòng tối trong biệt thự của Lục Nghi Xuyên mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Hắn lo đến mức ngày nào cũng theo dõi tin tức xã hội, sợ rằng một ngày nào đó sẽ thấy tin một xác chết vô danh nào đó trong đêm.
May thay, sau hàng loạt tin nhắn oanh tạc của hắn, vào một buổi sáng sớm, Lục Nghi Xuyên cuối cùng cũng gọi lại.
Tống Chương vừa nghe máy đã chửi xối xả, nhưng người đàn ông bên kia chỉ im lặng lắng nghe, như thể chỉ gọi để báo bình an. Đợi hắn mắng xong, anh liền định cúp máy.
"Khoan đã!" Tống Chương vội gọi với, "Bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng gió, giọng của Lục Nghi Xuyên bị gió cuốn đi, nghe không rõ lắm. "Không quan trọng, cũng không cần tìm tôi. Tôi ổn."
"Ổn cái đầu cậu!" Tống Chương tức giận, "Cậu có biết mọi người lo lắng thế nào không? Bạn cùng lớp nhờ tôi nhắn lại, nếu cậu còn không về, giáo sư sẽ không cấp bằng tốt nghiệp cho cậu đâu. Hai năm học coi như bỏ!"
Lục Nghi Xuyên khẽ nhếch môi cười, giọng nhàn nhạt: "Bỏ thì bỏ, vốn dĩ tôi cũng không quá muốn học."
Tống Chương giận đến cực điểm, lại bật cười.
Hắn biết với trạng thái này của Lục Nghi Xuyên, có nói thêm cũng vô ích, thế là cúp máy rồi lập tức tìm đến Khương Chước.
Dù gì thì Khương Chước cũng là tổng giám đốc, tuy nhà họ Khương đã suy tàn, nhưng thủ đoạn vẫn còn đó.
Qua vài lần dò xét, cuối cùng Khương Chước cũng điều tra ra địa chỉ biệt thự mới mua của Lục Nghi Xuyên.
Tống Chương nhìn chằm chằm vào dòng địa chỉ, nở một nụ cười đầy nham hiểm, sáng sớm hôm sau lập tức kéo Khương Chước đến tận nơi.
Hắn ấn chuông cửa, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để leo tường. Nào ngờ chỉ vài phút sau, Lục Nghi Xuyên đã từ trong bước ra.
Dáng người anh vẫn thẳng tắp, dù sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng so với trước đây đã có thêm chút sức sống. Trên vai anh có một con mèo đang ngồi, trông hoàn toàn không còn vẻ u ám chết chóc như trước nữa.
Thấy Tống Chương, sắc mặt Lục Nghi Xuyên thoáng thay đổi, như thể nhớ lại điều gì đó.