Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 48

Khương Hành và con mèo trắng nhìn nhau im lặng vài giây, rồi mèo trắng chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào bụng mình.

"Meo u ~"

Chào buổi sáng.

Tống Chương đi tới, ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc mèo trắng rồi quay sang nhìn Khương Hành: "Nó đến tìm nhóc chơi à?"

Khương Hành thật sự không muốn thừa nhận là mình quen con mèo trắng tròn vo này.

Ánh nắng chiếu sáng rực rỡ khắp nơi, Lục Nghi Xuyên cũng không có mặt, đúng lúc đó, bụng của mèo trắng vang lên một tiếng ọc ọc.

Khương Hành đành phải dẫn nó về nhà.

Vừa bước vào nhà, ánh mắt mèo trắng liền dán chặt vào chiếc tủ đựng thức ăn cho mèo trong phòng khách. Trong đôi mắt tràn đầy khao khát ấy là sự giả vờ bình thản khó che giấu. Nó lại tỏ ra vô cùng đoan trang, hướng về phía Khương Hành, nhẹ nhàng cất giọng:

"Meo chỉ đến thăm cậu thôi, không hề có ý định ăn đâu."

Vì thức ăn không phải mình mua, nên Tống Chương tỏ ra cực kỳ hào phóng. Anh xách túi đồ ăn đi vào bếp tìm bát, nghĩ đến thể trạng của mèo trắng, bèn lục lọi một hồi rồi lấy ra chiếc bát nhỏ mà lần trước Lục Nghi Xuyên từng dùng để đựng thức ăn cho nó.

Anh đặt bát xuống sàn, đổ thức ăn mèo vào, tiếng hạt thức ăn rào rào chạm vào đáy bát.

"Ăn đi, đừng khách sáo."

Mèo trắng vẫn giữ vẻ đoan trang, ngồi ngay ngắn bên cạnh bát, sau đó mở miệng, xúc một miệng đầy.

Chú mèo nhỏ lông ngắn Nhung Nhung cũng nhích lại gần, chen vào bên cạnh mèo trắng. Mèo trắng không tỏ ra chiếm hữu, thấy mèo con đến gần thì chủ động nhường chỗ một chút.

"Ta đã ăn rất nhiều loại thức ăn mèo, nhưng nhà cậu là ngon nhất."

Khương Hành thầm nghĩ, loại thức ăn nhập khẩu với hàm lượng thịt cực cao này thì làm sao không ngon được chứ? Chỉ tiếc rằng dạ dày của cậu vẫn chưa quen với khẩu vị của mèo, ăn vào thấy tanh quá, thế nên rất ít khi động đến, toàn để mèo trắng hưởng lợi.

Cậu giơ móng chọt chọt mèo trắng, hỏi:

"Cậu đến đây bằng cách nào?"

Mèo trắng vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời:

"Đi bộ đến."

"Thế còn con mèo đen tối qua đâu rồi?"

Mèo trắng ngẩn người, vẫn cắn thức ăn trong miệng, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.

"Không biết, ta ngủ dậy thì nó đã biến mất rồi."

Nó chỉ nhớ mang máng rằng trong giấc mơ dường như bị ai đó đánh một cái, rồi khi tỉnh dậy, cả khu nhà bỏ hoang đã trống trơn.

Nhìn bộ dạng này của mèo trắng, Khương Hành thật sự khó mà liên tưởng nó với một yêu quái.

Cậu nghĩ vậy, cũng hỏi thẳng:

"Tôi hơi tò mò, cậu biến thành người như thế nào vậy?"

"À..." Mèo trắng há cái miệng to như vực sâu, nhai vài cái rồi nuốt xuống, nghe câu hỏi của Khương Hành, nó hơi ngại ngùng:

"Meo không biết, meo chỉ nghĩ rằng con người có thể ăn rất nhiều thứ, thế là biến thành người thôi."

Khương Hành: "..."

Ai bảo rằng những kẻ ham ăn không có tiền đồ? Thế này thì quá có tiền đồ rồi!

Sau khi ăn xong, mèo trắng phát hiện người đàn ông khiến nó sợ hãi không có ở nhà, thế là bèn nằm ườn ra ngoài khu vườn nhỏ của biệt thự tắm nắng.

Ánh mặt trời làm bộ lông trên người nó trở nên bông xù mềm mại. Dù nhìn có hơi xám xịt, nhưng với kích thước hoành tráng như vậy mà nằm xòe ra đất, thật sự rất khó để không khiến một con mèo khác động lòng.

Lục Nghi Xuyên không có ở đây, Khương Hành liền ngồi xổm xuống, chổng mông lên, kêu một tiếng "gừ" rồi lao thẳng về phía chiếc bánh mèo to lớn ấy.

"Đoàng!"

Mèo nhỏ Khương Hành bị bắn ngược ra ngoài, còn mèo trắng thì vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn lười biếng vẫy vẫy đuôi.

Mèo nhỏ chồng lên mèo lớn, cảnh tượng này khiến Tống Chương phấn khích giơ điện thoại lên chụp lia lịa. Sau nhiều ngày đi làm mệt mỏi, khoảnh khắc này như thể chữa lành tâm hồn anh.

Khương Hành vùi mặt vào bụng mèo trắng, hít sâu mấy hơi, chưa kịp hít trọn hương thơm của mèo đã hít phải cả đống bụi.

Mèo trắng kéo đầu Khương Hành ra, vẫy vẫy chóp đuôi trước mặt mèo nhỏ, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của đối phương.

Cái đuôi vừa to vừa rậm, đúng chuẩn đồ chơi tự nhiên cho mèo. Khương Hành lập tức giơ móng định tóm lấy, nhưng mỗi lần sắp bắt được thì chiếc đuôi lại như có mắt, lập tức trốn mất.

Trò chơi kéo qua kéo lại này khiến Khương Hành mê mẩn không dứt ra được.

--------

Mặt trời gần lên tới đỉnh, lúc này Lục Nghi Xuyên và con mèo đen mới leo lên đ.ỉnh núi.

Trên đỉnh là một ngôi đền Tam Thanh. Đã nhiều năm không có hương khói, nơi từng huy hoàng này giờ trở nên hoang tàn đổ nát. Trước cổng đền cỏ dại mọc um tùm, không còn chỗ nào sạch sẽ để đặt chân.

Thiếu niên mèo đen đi vòng qua ngôi đền, dừng lại trước một căn nhà đổ nát đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Cậu ta nghiêm túc nói:

"Miêu Miêu đại nhân ở ngay đây."

Lục Nghi Xuyên đứng bên cạnh, theo ánh mắt thiếu niên nhìn về phía trước. Thứ đập vào mắt đầu tiên không phải căn nhà đổ nát, mà là một bức tượng mèo gỗ được thờ phụng cẩn thận ngay trước cửa.

Ánh mắt anh khựng lại đôi chút, rồi rời khỏi bức tượng mèo, nhìn về căn nhà tồi tàn kia.

Những tán cây cao lớn che phủ cả bầu trời, trong gió dường như phảng phất một tiếng thở dài rất nhẹ.

Lục Nghi Xuyên nhìn mèo đen, hỏi:

"Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài ấy vài câu không?"

Mèo đen do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn cho rằng Lục Nghi Xuyên không dám giở trò gì, bèn chủ động quay người đi sang hướng khác.

Dưới bóng cây, người đàn ông đứng thẳng tắp. Vài giây sau, dáng người thẳng tắp ấy chủ động khom xuống, cúi đầu quỳ xuống đất.

Anh cất giọng trầm ổn:

"Đột ngột đến đây, có phần đường đột. Nếu có nhân quả báo ứng, xin để một mình tôi gánh chịu."

Trong không khí, tiếng thở dài dường như càng nặng nề hơn.

Lục Nghi Xuyên yên lặng cúi mắt chờ đợi một lát, rồi nghe thấy một giọng nói già nua vang lên trong tâm trí mình.

"Người trẻ tuổi, ngươi đến gặp ta vì chuyện gì?"

Khi nghe thấy giọng nói này, biểu cảm trên mặt Lục Nghi Xuyên không thay đổi, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại siết chặt.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự đối mặt với hiện tượng siêu nhiên vượt ngoài hiểu biết, anh vẫn khó có thể chấp nhận ngay lập tức.

Anh bình tĩnh lại một hồi lâu, rồi mới mở miệng:

"Ngài biết rõ lý do tôi đến đây."

"Vì đứa trẻ đó sao?" Một giọng nói già nua cất lên: "Chuyện của nó sao chỉ có mình cậu lo liệu?"

Lục Nghi Xuyên thành thật đáp: "Tôi không biết nơi này có an toàn không, tôi không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm."

Anh phải tự mình đến kiểm tra trước mới có thể yên tâm.

Không khí rơi vào tĩnh lặng trong vài giây.

"Nói thật, hai người vốn không phải là một đôi phù hợp. Đứa trẻ đó tâm tư đơn thuần, tính cách lương thiện, còn cậu... hai người vốn không thuộc về cùng một thế giới."

Dù đang quỳ, lưng của Lục Nghi Xuyên vẫn thẳng tắp. Nghe thấy những lời ấy, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bệ thờ cũ nát trong căn nhà đổ nát, nơi mà hình dạng bên trong đã chẳng còn nhận ra được nữa.

"Nhưng chúng tôi đã định sẵn không thể rời xa nhau, đúng không?"

"Haizz... Đều là nghiệt duyên cả."

Lục Nghi Xuyên không phản bác.

"Ta biết cậu muốn cầu xin điều gì. Con mèo trắng và mèo đen vốn là những con mèo hoang trên ngọn núi này. Ngọn núi mang theo linh khí của ta, bản thân chúng vốn đã có cốt cách tốt, nhờ linh khí nuôi dưỡng mà có thể hóa thành hình người."

"Nhưng con mèo nhỏ đó vốn dĩ đã sắp chết, nhờ có hồn phách của cậu ta nhập vào mới có thể tiếp tục sống sót. Tuy nhiên, cốt cách của con mèo đó lại không đủ mạnh..."

Người kia chậm rãi thở dài.

"Ban đầu, ta bảo con mèo đen đưa cậu sợi dây đỏ là để kết thúc mối duyên nợ giữa hai người. Nhưng ta không ngờ rằng, chỉ bằng một giấc mơ vô căn cứ, cậu lại có thể nhận ra sự thật."

"Chuyện con người biến thành mèo, đặt vào ai cũng sẽ cảm thấy kinh hãi. Hơn nữa, cậu quá cố chấp, biết được điều này chưa chắc đã là chuyện tốt. Vì vậy, ta mới để chúng mang đứa nhỏ đó đi. Không ngờ..."

Không ngờ lại gặp phải con mèo trắng chỉ biết làm hỏng chuyện.

Trước những lời ấy, khuôn mặt của Lục Nghi Xuyên không lộ ra bất kỳ biểu cảm thất vọng nào, anh chỉ bình thản nói: "Không còn cách nào sao?"

Đối phương im lặng.

Cuối cùng, anh khẽ cụp mắt xuống, như đã chấp nhận sự thật: "Tôi hiểu rồi."

Người kia không nhịn được mà hỏi: "Cậu không đau lòng sao?"

Lục Nghi Xuyên lắc đầu: "Đối với tôi, chỉ cần Nhung Nhung còn sống là được. Về phần em ấy mang hình dạng gì, tôi không quan tâm."

"Nhưng tuổi thọ của loài mèo không dài đâu."

" Tôi biết." Anh nói, "Nhưng so với việc mất đi vĩnh viễn, tôi đã có thêm mấy chục năm rồi. Con người không nên tham lam quá mức."

"Vậy nếu đến lúc cậu ấy rời đi thì sao?"

Lục Nghi Xuyên đứng dậy, phủi lớp bụi trên đầu gối, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Không sao cả. Tôi sẽ đi cùng em ấy. Không có gì có thể chia cắt chúng tôi."

Gió thổi qua, làm xào xạc những tán lá. Ngay khi Lục Nghi Xuyên xoay người rời đi, một tiếng thở dài lại vang lên trong đầu anh.

"Thôi được... thôi được... Ta và đứa nhỏ đó cũng xem như có duyên, cậu qua đây đi..."

Vừa bước vào cửa, Lục Nghi Xuyên đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Tống Chương.

"Khà khà khà... Dễ thương quá đi mất! Những thứ đáng yêu thế này, tôi có thể một miếng nuốt gọn luôn, a ô ô ô..."

Tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng lại như sợ làm ồn ai đó nên nhanh chóng bị kìm nén, dù cố gắng kiềm chế thế nào cũng không nín được, cười đến mức giống như gà mái đang đẻ trứng.

"Khà khà khà..."

Lục Nghi Xuyên: "..."

Anh còn chưa bước đến cửa đã thấy Tống Chương ngồi xổm dưới đất với một tư thế vô cùng khả nghi, lén lút cầm điện thoại chụp gì đó.

Lục Nghi Xuyên khẽ giật khóe mắt, nhấc chân đá thẳng vào mông hắn.

Tống Chương "oái" lên một tiếng, ôm mông đứng dậy, tức giận quay đầu lại. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Lục Nghi Xuyên, hắn lập tức đổi sắc mặt, cười hì hì: "Lục gia, cậu về rồi à! Cậu yên tâm, mèo của cậu tôi chăm sóc rất tốt, còn tìm cho nó một người bạn nữa."

Không cần Tống Chương giới thiệu, Lục Nghi Xuyên đã thấy "người bạn" đang nằm cạnh mèo của mình.

Con mèo trắng này ngày nào cũng bị mèo đen đè xu.ống đất cào cấu, bộ lông vốn dày nên lớp bụi giấu sâu bên trong. Bề ngoài trông không quá bẩn, nhưng chỉ cần vỗ nhẹ, bụi sẽ bay lên như tuyết rơi.

Chú mèo nhỏ của anh, vốn được tắm rửa sạch sẽ, lại lăn lộn với con mèo trắng này cả buổi sáng. Bốn cái đệm thịt hồng hồng dính đầy bụi, bộ lông trắng muốt cũng ngả màu vàng nhạt.

Lục Nghi Xuyên nghiến răng: "Tôi không bảo cậu trông chừng nó sao?"

Tống Chương gãi đầu, "Trông rất kỹ mà, không rời một bước luôn. Cậu không bảo đừng để con mèo khác dụ nó đi sao? Cậu xem, căn bản là không bị dụ đi, ngược lại con cậu còn dụ mèo khác vào nhà nữa kìa."

Lục Nghi Xuyên nhấc bổng Khương Hành lên, nhìn khuôn mặt bụi bặm của cậu, sắc mặt lại càng đen thêm một bậc.

Tống Chương lặng lẽ lùi hai bước: "A ha ha... Mèo con mà, thích chơi là chuyện bình thường, bẩn thì rửa là được."

Người đàn ông mặt lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu có biết nó vừa mới tiêm vaccine không?"

Ừm...

Tống Chương co cổ lại.

Lục Nghi Xuyên ôm mèo đi vào nhà: "Vứt con mèo béo kia ra ngoài cho tôi."

Bị động tĩnh của anh đánh thức, Khương Hành vẫn còn mơ màng. Điều đầu tiên cậu cảm nhận được là mùi hương trên người anh.

Không phải mùi nước hoa, mà là hương vị đặc trưng của cơ thể Lục Nghi Xuyên. Mang theo hơi thở khô ráo của ánh nắng, xen lẫn chút hơi nước lạnh lẽo, mềm mại và ấm áp.

Cậu nghiêng đầu, dụi vào cánh tay anh: "Lục Nghi Xuyên, anh về rồi à..."

Lục Nghi Xuyên ôm cậu xuống nhà vệ sinh, đặt trước gương, nhấc đầu cậu lên, "Khương Tiểu Miêu, nhìn mặt em đi."

Khương Hành mở mắt, nhìn thấy hai quầng thâm to tướng trên mặt mình.

Cậu im lặng.

Người đàn ông dùng ngón tay quẹt nhẹ dưới mắt cậu, đầu ngón tay lập tức dính một lớp bụi xám.

"Đã bảo đừng chơi với mèo bẩn quá nhiều, giờ thì sao, Nhung Nhung cũng thành mèo bẩn luôn rồi."

Khương Hành cười hì hì, "Nhưng không kiềm chế được mà, lông nó trông vừa xù vừa mềm, nằm xuống còn to ơi là to, có thể chứa hai em luôn đó."

Ai có thể từ chối một cục lông to như vậy chứ?

Lục Nghi Xuyên điều chỉnh nhiệt độ nước, làm ướt khăn rồi cúi đầu lau sạch cái đệm thịt màu hồng nhỏ xíu.

"Có thật là thích hít mèo đến vậy không?"

Nghe anh hỏi thế, Khương Hành lại có chút chần chừ. "Cũng... cũng không hẳn."

Cậu chủ động đặt móng lên tay người đàn ông. "Thật ra thì mèo nào cũng giống nhau thôi. Không liên quan đến kích thước hay lông dài lông ngắn đâu."

Cậu không thấy được nụ cười ngày càng rõ trên mắt Lục Nghi Xuyên, chỉ lí nhí nói tiếp: "Anh... anh muốn hít thì chỉ cần hít một mình em là được rồi. Em cũng... cũng rất đáng để hít mà."

"Thế à? Đáng thế nào?"

Khương Hành ngước khuôn mặt xám xịt lên, đôi mắt tròn xoe lấp lánh. "Dù bây giờ lông em chưa dài hẳn, nhưng bác sĩ nói rồi, em là mèo Minuet lông dài. Đợi sau này lớn lên, lông em chắc chắn sẽ vừa dài vừa mềm, còn bông xù hơn cả mèo trắng ấy chứ."

"Cho nên, Lục Nghi Xuyên, anh đợi em lớn lên nhé..."

Bàn tay đang nắm lấy móng cậu khựng lại một chút. Sau đó, anh giặt sạch khăn, tiếp tục lau phần lông bị bụi bám trên người cậu.

"Vậy phải đợi bao lâu thì Nhung Nhung mới lớn đây?"

Khương Hành ngoan ngoãn ngồi trên bồn rửa mặt, khăn lau lướt qua má cậu khiến giọng nói có chút nghèn nghẹn.

"Sắp rồi, em lớn nhanh lắm."

Cảm nhận được lực tay của người đàn ông, cậu ngước lên hỏi: "Lục Nghi Xuyên, anh thích mèo không?"

Chiếc khăn lướt qua đôi tai nhỏ của cậu, làm chúng run lên khe khẽ. Lục Nghi Xuyên không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ vào.

"Không thích."

Anh đáp.

"Nhưng anh thích Nhung Nhung."

Thế nên, dù là gì đi nữa, chỉ cần là em, anh đều thích cả.

Bình Luận (0)
Comment