Khương Hành thực ra không phải là người sinh ra đã lạc quan. Một người muốn lớn lên hoạt bát và vui vẻ cần rất, rất nhiều tình yêu. Chỉ có tình yêu mới khiến người ta không sợ hãi.
Nhưng cha mẹ cậu không cho cậu nhiều tình yêu như thế. Tình yêu nâng đỡ cậu lớn lên bình an và vui vẻ, tất cả đều đến từ Lục Nghi Xuyên.
Năm Khương Hành lên năm tuổi, cậu bị giao cho bảo mẫu chăm sóc. Nhưng người bảo mẫu đó bất cẩn, buổi tối ngủ không đắp chăn cho cậu, khiến cậu sốt cao suốt cả đêm. Mãi đến sáng hôm sau, khi ăn sáng, người ta mới phát hiện ra.
Khi tỉnh lại, Khương Hành đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh không có ai thân thích, chỉ có Lục Nghi Xuyên ngồi cạnh giường làm bài tập.
Vừa mở mắt ra, cậu bé bảy tuổi kia lập tức phát hiện, vội vàng đưa tay ấn chuông gọi y tá.
Khương Hành bị sốt đến mức mặt đỏ bừng, cậu không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, vừa mở miệng đã khóc òa.
Lục Nghi Xuyên cầm chiếc khăn nhỏ, vừa lau nước mắt cho cậu vừa vụng về dỗ dành: "Đừng, đừng khóc... Em bị ốm thôi. Bác sĩ nói rồi, sẽ khỏi ngay mà, không chết đâu..."
Khương Hành mím môi, nức nở nói: "Mẹ... Em muốn mẹ..."
Cậu bé đứng bên giường bệnh có chút hoảng loạn, cuối cùng nhờ y tá giúp đỡ mới gọi điện cho Triệu Hoài Lan.
Lúc đó Triệu Hoài Lan rất bận, đã làm việc liên tục mấy ngày, có thể dành ra mười phút để dỗ dành Khương Hành đã là giới hạn của bà.
"Cún con ngoan nào, mẹ đã sa thải bảo mẫu đó rồi. Chỉ là sốt thôi mà, con nghe lời chị y tá, hết sốt rồi có thể về nhà. Lúc đó mẹ sẽ cho con tiền tiêu vặt, muốn mua gì thì mua nhé..."
Bà dặn dò thêm: "Chước Chước nghịch ngợm lắm, đến bệnh viện cũng chỉ quậy phá thôi. Nghi Xuyên, giúp dì chăm sóc tốt cho Khương Hành nhé? Dì bận quá, không có thời gian về, chờ khi nào có rảnh, dì sẽ về mua quà cho cháu."
Bà nói rất nhanh, dứt lời liền cúp máy. Khương Hành còn chưa kịp nói một câu nào, phải mất một lúc mới hiểu được ý của bà.
"Mẹ sẽ không đến thăm em sao?"
Khương Hành nhìn quanh bệnh viện, bốn bề tường trắng xóa. Y tá treo xong bình truyền dịch liền rời đi, xung quanh vắng lặng, chỉ có Lục Nghi Xuyên ở bên cạnh cậu.
Lúc đó, cậu vẫn còn nhỏ, chưa hiểu bị lãng quên là cảm giác thế nào, nhưng không thể ngăn nổi nước mắt, khóc thút thít không ngừng, mặt đỏ bừng, thở cũng không nổi.
Lục Nghi Xuyên một tay giữ lấy bàn tay đang cắm kim truyền của cậu, một tay cuống quýt lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc... Mẹ em nói rồi, chỉ là bận thôi, không phải không muốn thăm em."
Khương Hành nắm chặt tay anh, nước mắt theo cằm chảy xuống cổ áo, ướt sũng: "Nhưng, nhưng mà... Em khó chịu như vậy, mẹ cũng không nói chuyện với em. Mẹ có phải... có phải không yêu em nữa không?"
Lục Nghi Xuyên khi đó mới bảy tuổi, hoàn toàn không biết xử lý những vấn đề tình cảm phức tạp này thế nào, chỉ có thể vụng về an ủi: "Không sao đâu. Mẹ anh cũng không yêu anh."
Khương Hành khóc bao lâu, anh liền ở bên lâu bấy nhiêu. Đến khi cậu khóc mệt, rúc vào gối ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, kim truyền dịch trên mu bàn tay đã được rút ra, lòng bàn tay tê dại, chẳng có chút cảm giác. Bên ngoài trời tối đen, nhưng trong phòng bệnh vẫn sáng trưng ánh đèn.
Lục Nghi Xuyên ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu viết gì đó.
Khương Hành nhìn bóng lưng anh mấy giây, rồi kéo chăn, giọng nói khàn khàn: "Anh Nghi Xuyên..."
Lục Nghi Xuyên quay đầu, phát hiện cậu tỉnh lại thì ánh mắt sáng lên, vội vàng bỏ bút xuống, chạy tới đặt tay lên trán cậu: "Bác sĩ nói em đã hạ sốt rồi. Thấy đỡ hơn chưa?"
Khương Hành không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh, sau đó vươn tay nắm lấy tay anh: "Em tưởng anh cũng không cần em nữa..."
Mắt cậu đỏ hoe, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng do sốt, trong mắt mơ màng hơi nước, giọng nói vẫn còn mang nét trẻ con chưa phai.
Lục Nghi Xuyên nhìn bàn tay nhỏ bé đang bấu chặt lấy tay mình, mím môi, nói: "Anh sẽ không bỏ rơi em."
Khương Hành năm tuổi siết chặt tay anh, như muốn hấp thụ hơi ấm từ đó.
Mẹ cậu không đoái hoài đến cậu, nhưng Lục Nghi Xuyên lại luôn ở bên cậu.
Cậu vô thức nắm chặt lấy bàn tay ấy, như một mầm cây yếu ớt cuối cùng cũng tìm được thân cây lớn để bám vào.
Từ đó trở đi, cậu dính lấy Lục Nghi Xuyên không rời.
Hồi đó, nhà họ Khương giàu có hơn nhà họ Lục, ai cũng nói Lục Nghi Xuyên chơi với Khương Hành chỉ để lấy lòng nhà họ Khương.
Nhưng Khương Hành biết rõ, Lục Nghi Xuyên thông minh, trưởng thành sớm, dù tuổi còn nhỏ đã làm được những việc mà nhiều người đồng trang lứa không làm được. Dù không có Khương Hành, anh vẫn là một Lục Nghi Xuyên xuất sắc.
Anh là ngôi sao, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng.
Nhưng Khương Hành thì không.
Cậu ngốc nghếch, hay khóc, không thông minh, cũng không dũng cảm, thậm chí chẳng ai quan tâm. Nếu rời xa Lục Nghi Xuyên, sẽ không ai chú ý đến cậu nữa.
Vậy nên, cậu tìm mọi cách để gần gũi, bám lấy anh, mong được hưởng chút tình yêu mà mình chưa từng có.
Nhưng tình yêu mà Lục Nghi Xuyên dành cho cậu luôn nhiều hơn những gì cậu mong đợi.
Hôm Khương Hành xuất viện sau cơn sốt, Lục Nghi Xuyên – khi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ – vụng về khoác áo khoác cho cậu. Chiếc áo vàng nhạt in hình hoạt hình làm tôn lên gương mặt trắng hồng của Khương Hành, trong mắt vẫn còn đọng nước.
Lục Nghi Xuyên khoác áo cho cậu, khẽ nói: "Đừng sợ, mẹ em không cần en, anh cần em."
Khi ấy, Khương Hành còn quá nhỏ để hiểu được sức nặng của câu nói này. Cậu chỉ ngây ngô đưa tay ra nắm lấy vạt áo của anh, sợ rằng anh sẽ bỏ rơi mình.
Từ đó, trong mọi mặt cuộc sống của Khương Hành đều có bóng dáng của Lục Nghi Xuyên. Anh thực hiện lời hứa của mình, chăm sóc cậu chu đáo.
Nỗi bất an thuở ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự tự tin, rạng rỡ. Cậu như một chú chim nhỏ vô lo vô nghĩ, sải cánh bay đến bầu trời rộng lớn hơn. Mà phía sau, luôn có một người che chở cho cậu.
Anh đã dành trọn ánh sáng của mình cho Khương Hành.
Mãi cho đến năm lớp chín, mẹ của Lục Nghi Xuyên – bà Tiền Lộ – tìm đến cậu.
Khương Hành hiếm khi thấy bà ta nổi điên, phần lớn thời gian cậu chỉ thấy những vết thương trên người Lục Nghi Xuyên. Anh cũng luôn tránh để cậu phải chạm mặt bà ta.
Trước mặt người ngoài, Tiền Lộ vẫn là một quý bà thanh lịch, từng sợi tóc đều toát lên vẻ tinh tế.
Khi ấy, gia tộc Lục thị đã phát triển vững mạnh, còn nhà họ Khương lại dần sa sút. Thế cân bằng giữa hai gia đình đã hoàn toàn đảo ngược.
Quý bà tao nhã lướt mắt nhìn Khương Hành từ trên xuống dưới, ánh mắt thờ ơ, không còn chút nhiệt tình nào của thuở ban đầu.
"Lâu rồi không gặp, xem ra cậu sống cũng không tệ nhỉ? Lục Nghi Xuyên chăm cậu béo trắng thế này cơ mà."
Ngón tay Khương Hành khẽ siết lấy quai cốc cà phê, không biết phải đáp lại thế nào.
Tiền Lộ đặt tách cà phê xuống bàn, phát ra một tiếng cộc khô khốc.
"Thú thật, tôi không thích đôi mắt của cậu lắm. Sạch sẽ quá, nhìn một cái là thấu tận đáy."
Bà ta khẽ vuốt ngón tay thon dài, giọng điệu chậm rãi: "Cậu sống thật đơn giản, đâu biết có người đã gánh chịu bao nhiêu vì cậu."
Tim Khương Hành khẽ siết lại, cổ họng như bị bóp nghẹt. "Tôi không hiểu bác đang nói gì."
Quý bà nhoẻn môi cười, "Không hiểu cũng không sao. Tôi đến đây chỉ để thông báo cho cậu một chuyện..."
Đôi môi đỏ tươi khẽ mở rồi khép: "Tránh xa con trai tôi ra."
Khương Hành vừa há miệng định phản bác thì Tiền Lộ đã tiếp lời.
"Tôi đang thông báo cho cậu, không phải thương lượng."
"Bất quá, cậu cũng có thể không đi." Bà ta chậm rãi nói, rồi lấy từ trong túi ra một xấp ảnh, ném xuống trước mặt cậu. "Tôi không thích ép buộc người ngoài. Nhưng vì cậu, con trai tôi ngày càng trở nên bướng bỉnh. Mà bướng bỉnh thì phải trả giá."
Ngón tay Khương Hành run rẩy lật tấm ảnh gần nhất lên.
Bức ảnh được chụp rất tùy ý, ánh sáng bị chia thành hai nửa—một bên rực rỡ chói chang, một bên tối tăm mờ mịt.
Thiếu niên quỳ dưới mảng tối, tấm lưng vẫn thẳng tắp, nhưng một bên vai đã bị máu nhuộm đỏ.
Ngón tay Khương Hành run lên, bức ảnh tuột khỏi đầu ngón tay. Cậu nhìn chằm chằm vào xấp ảnh còn chưa lật, nhưng không có đủ dũng khí để đưa tay ra nữa.
Tiền Lộ khẽ búng móng tay, hờ hững nói: "Dì đây không thể làm gì cậu, nhưng nếu có lỗi thì phải có người chịu phạt, đúng không?"
Khuôn mặt Khương Hành tái nhợt, cậu không nói nên lời.
Cậu biết Lục Nghi Xuyên luôn có những rắc rối bủa vây. Cậu luôn cẩn thận ở bên cạnh anh, không thể giúp anh được gì, chỉ có thể cố gắng không trở thành gánh nặng.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày chính mình lại trở thành rắc rối lớn nhất của anh.
Cậu gần như hoảng loạn bỏ chạy khỏi quán cà phê.
Lục Nghi Xuyên luôn nhạy cảm với những thay đổi của cậu.
Thiếu niên trước mặt anh lúc nào cũng nở nụ cười, quần áo sạch sẽ, đôi mắt khi nhìn anh luôn mang theo chút ấm áp.
"Nhung Nhung, sao vậy? Nhìn em không vui chút nào?"
Khương Hành ngồi co chân trên sofa, nhìn anh vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cậu lên.
Cậu ngước mắt, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Lục Nghi Xuyên, chúng ta đừng tốt với nhau như vậy nữa, được không?"
Bàn tay thiếu niên khựng lại giữa không trung. "Có ý gì?"
Khương Hành tránh ánh mắt anh, ngón tay bấu lấy mép sofa. "Em nghĩ... chúng ta có thể xa nhau một thời gian."
Bàn tay đang giơ lên trước mặt cậu từ từ hạ xuống. "Em thực sự nghĩ vậy?"
Khương Hành cúi đầu, không đáp.
Một lúc sau, Lục Nghi Xuyên nói: "Được."
Anh nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.
"Kịch."
Tiếng cửa đóng lại, sự im lặng bao trùm lấy Khương Hành. Cậu cúi đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Cứ như vậy, hai người cứ duy trì khoảng cách không gần không xa cho đến sát kỳ thi đại học, khi Lục Nghi Xuyên tìm đến cậu.
"Gia tộc Lục thị chuyển hướng đầu tư ra Bắc. Khương Hành, tôi phải chuyển nhà rồi."
Khương Hành sững sờ, hồi lâu mới khô khốc đáp lại: "Ồ."
"Lẽ nào Nhung Nhung muốn tôi đi sao?"
Cậu cúi đầu, mũi giày đá nhẹ vào bậc thềm, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Đi... đi đường cẩn thận."
Cậu không dám ngẩng lên, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Vài giây sau, Lục Nghi Xuyên cất giọng: "Tôi biết rồi."
Khương Hành bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ... cậu thực sự đã mất anh rồi.
Có những người giống như thuốc, chia xa thì chưa thấy đau, nhưng cơn nghiện lúc cai mới thực sự khiến người ta sống không bằng chết.
Chỉ là... Khương Hành không thể cai được.
Cậu len lén dõi theo cuộc sống của Lục Nghi Xuyên, nhìn anh ngày càng ưu tú, xung quanh có vô số người vây quanh.
Như cậu vẫn luôn tin, anh là một viên kim cương, dù có rời khỏi Khương Hành, anh vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Khương Hành chỉ có thể cắn răng, cố gắng giỏi hơn, giỏi đến mức có thể đứng dưới ánh sáng đó, để anh có thể nhìn thấy mình.
Cậu nỗ lực suốt hai năm, cuối cùng đỗ vào A Đại. Cậu vui mừng nhìn kết quả trúng tuyển, nghĩ rằng không còn cần họ Khương này nữa.
Cậu chỉ cần Lục Nghi Xuyên.
Cậu chỉ cần anh...
Nhưng vì sao, người chết đi... lại là cậu?
Khương Hành rất ngốc, cũng rất nhút nhát, cậu luôn chờ đợi Lục Nghi Xuyên chủ động tìm đến mình. Nhưng lần này, cậu muốn tự mình làm gì đó.
Biệt thự trong đêm khuya vô cùng yên tĩnh, khi Khương Hành trở mình bò dậy, người bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào.
Cậu thử gọi vài tiếng, thấy người đàn ông vẫn ngủ rất say, lúc này mới nhảy xuống giường.
Bên ngoài lặng lẽ, tiếng côn trùng kêu cũng yếu dần, chỉ còn một vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời.
Bên ngoài bức tường có hai bóng dáng, một đen một trắng, đang ngồi xổm. Thấy Khương Hành, chúng quay khuôn mặt lông xù của mình lại nhìn cậu.
Mèo trắng lên tiếng trước: "Sao rồi? Thuốc meo đưa có hiệu quả chứ?"
Khương Hành ước lượng khoảng cách từ tường đến chỗ mình, bám vào song sắt rồi trèo lên, lộn qua bức tường, sau đó mới trả lời mèo trắng.
"Cực kỳ hiệu quả, tôi gọi thế nào anh ấy cũng không phản ứng."
Mèo trắng cười hí hí.
Mèo đen vung một bàn tay đập lên đầu nó, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Hành: "Cậu... thực sự muốn gặp Miêu Miêu Đại Nhân sao?"
Khương Hành căng thẳng hỏi: "Tôi chẳng chuẩn bị gì cả, liệu Miêu Miêu Đại Nhân có tức giận không?"
"Chắc là không đâu..." Mèo đen như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào, "Thôi vậy, theo tôi đi."
Khương Hành lập tức lạch bạch bốn chân chạy theo mèo đen.
Cậu là một con mèo chân ngắn, dù có cố chạy nhanh, tốc độ vẫn khiến mèo khác phải lo lắng.
Mèo đen nhìn thoáng qua mặt trăng, rồi lại nhìn chân của Khương Hành, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Lên đi."
"Thế này... không tiện lắm đâu..." Miệng Khương Hành nói vậy, nhưng chân đã trèo lên lưng mèo đen.
Đợi đến khi Khương Hành bám chắc rồi, mèo đen quay đầu nhìn mèo trắng vẫn còn đang ngồi ngơ ngác, nói với nó: "Cậu về đi."
Nói xong, nó liền vọt đi như một tia chớp.
Khương Hành theo phản xạ siết chặt móng vuốt trên lớp lông dưới chân, gió rít bên tai, cảnh vật xung quanh lao vút qua, khiến cậu há to miệng—
"Waooo~"
Không còn bị vướng chân vướng tay nữa, mèo đen lên núi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa Khương Hành lên đến đỉnh.
Ánh trăng như nước, gió lướt qua những tán cây cao, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi bức tượng gỗ hình mèo trước cửa căn nhà cũ.
Mèo đen đứng trước bức tượng, lặp lại lời nói ban sáng: "Đây chính là thần thánh Miêu Miêu Đại Nhân."
Từ đầu đến cuối, Khương Hành không hề liếc nhìn căn nhà sau bức tượng, mà chỉ thành kính ngồi xổm trên mặt đất. Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi chắp tay vái lạy, miệng lẩm bẩm:
"Thần thánh Miêu Miêu Đại Nhân, khuya khoắt đến làm phiền, xin thứ lỗi."
Mèo đen lặng lẽ đi sang một bên.
Cậu nói tiếp: "Tôi biết, sáng nay Lục Nghi Xuyên chắc chắn đã đến tìm ngài."
"Trên đời vốn không có bữa ăn miễn phí, muốn có được thứ gì, nhất định phải trả giá tương xứng. Tôi không biết anh ấy đã nói gì với ngài, nhưng tôi muốn nói rằng, tôi thực ra không quá khao khát được làm người, được sống đã là điều may mắn nhất đối với tôi rồi, làm người không thể vừa muốn cái này lại đòi cái kia."
"Tôi cũng không biết sự hồi sinh của mình là tốt hay xấu, cũng không biết chuyện tôi sống lại có liên quan gì đến Lục Nghi Xuyên hay không..."
"Nhưng tôi cầu xin ngài, nếu có nhân quả báo ứng, hãy giáng xuống tôi một mình thôi, anh ấy vô tội."
Chú mèo nhỏ bé cuộn mình trên thảm cỏ, nếu không để ý thì đến bóng dáng cũng khó mà nhìn thấy.
"Nhân quả cứ để tôi gánh chịu, tôi chỉ mong anh ấy bình an khỏe mạnh."
Cậu đã chết một lần rồi, điều duy nhất cậu mong muốn là Lục Nghi Xuyên có thể sống thật tốt.