Chu Uyển luôn cảm thấy việc hôn với Tạ Hỏa tựa như có một loại ma pháp thần kỳ, trên thực tế thì đúng là như thế.
Cô ngồi trên bàn bếp rộng rãi giữa nhà bếp, hai tay ôm lấy cổ của Tạ Hỏa, sớm đã quên cả giãy dụa và phản kháng, từ bị động thành chủ động. Thậm chí cô còn thích thú, khắp người trên dưới đều phơi phới xúc cảm tê dại.
Thật ra từ khi bắt đầu cô cũng từng phản kháng, lúc Tạ Hỏa vác cô đến nhà bếp, hai tay hai chân của cô còn đạp vùng vẫy mắng anh: “Đồ tồi! Tiểu nhân hèn hạ! Anh thả em xuống mau!”
Thế là Tạ Hỏa thật sự thả cô xuống, để cô ngồi trên bàn bếp, anh thì thả cái túi đựng một đống đồ kia xuống.
Âm thanh loẹt xoẹt của túi bóng khiến Chu Uyển chú ý, cô nhiều chuyện hỏi anh: “Trong túi đó là thứ gì vậy?”
Tạ Hỏa không trả lời, hai tay của anh chống trên bàn bếp, giam cầm Chu Uyển ở trước mặt mình, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Chu Uyển phản ứng lại lập tức che lấy miệng của mình, lớn tiếng cảnh cáo: “Ai cho anh hôn em!”
Tạ Hỏa hơi nhướng mày, lại dựa sát vào đôi tay đang che miệng của cô mà hôn một cái. Hôn xong thì cực kỳ trẻ con mà nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười.
Chu Uyển không hài lòng lẩm bẩm, nhưng ngọn núi trở ngại trước mắt này thật sự nguy nga cao cút, cô chỉ có thể trốn tránh.
Hai người cứ ở trên bàn bếp anh đuổi tôi chạy, thậm chí Chu Uyển đến ngay cả mông cũng không xê dịch, trên trán, chóp mũi, vành tai, cổ… Hễ là chỗ mà tay không chạm đến được thì đều bị Tạ Hỏa hôn sạch. Cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tạ Hỏa dứt khoát bắt lấy cổ tay của cô kéo xuống, cúi người hôn lên môi cô.
Sau đó thì có cảnh tượng như bây giờ.
Hai người dính chặt lấy nhau, cũng không di chuyển chỗ, bởi vì khoảng cách xa hơn nữa thì bọn họ không đợi được, sau khi đôi môi chạm vào nhau bèn không thể tách rời. Chu Uyển khẽ ngước đầu, Tạ Hỏa thuận theo phối hợp tư thế của cô mà hơi khom người.
Hoàng hôn màu đỏ cam chiếu qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn xuống sàn đá cẩm thạch màu trắng. Trong phòng không có đèn, chút ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất trên bầu trời, để lại toàn bộ căn phòng một khung cảnh tối tăm và u ám.
Âm thanh của những cái hôn đầy phóng đãng vang lên từ trong bếp, mùi vị mập mờ phủ đầy mỗi một góc xó.
Nếu như nụ hôn chỉ là món ăn khai vị, như vậy thì Chu Uyển đã có hơn một tháng ăn chưa no bụng rồi.
Sự ma sát giữa da và da tạo ra từng đợt pháo hoa vô hình, khiến toàn thân Chu Uyển như cuồn cuộn, tựa như nhu cầu trong chốc lát đã bùng cháy.
Quen thuộc với hơi thở của Tạ Hỏa như chính bản thân, cô theo bản năng đòi hỏi anh càng nhiều hơn, ngón tay nhỏ bé vô thức tìm kiếm.
Trước nay cô luôn biết bản thân mình cần gì, lúc nào cũng có được thứ mình muốn từ trên người anh. Cô đã không còn quan tâm đến căng thẳng và ngại ngùng nữa, ngón tay của cô nắm lấy góc áo sơ mi Tạ Hỏa, cởi ra từng chút một.
Ấy thế mà người ở trước mặt này đột nhiên dừng lại, dùng trán chạm lên trán của cô, sau đó chậm rãi tách ra.
Tạ Hỏa nhìn Chu Uyển rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô không tự chủ được mà đỏ mặt, lâu đến mức đưa tay muốn che đi đôi mắt sắc bén kia của anh.
Tạ Hỏa đột nhiên ngọt ngào hỏi cô: “Muốn anh à?”
Chu Uyển nghiêng đầu: “Không muốn!”
Trong giọng của cô mang theo tiếng hít thở, giống như sau khi chạy trăm mét đã khát đến mức cần một ly nước suối lạnh để giải khát.
Hai tay của Tạ Hỏa ôm lấy gương mặt Chu Uyển, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mượt mà nơi gò má cô, giống như không thể giải khát được mà cúi đầu hôn lên tiếp. Anh luôn có cách để có được đáp án và kết quả mà mình mong muốn, giống như mãnh thú săn mồi vậy, có thể tiêu tốn mấy giờ để đợi được thời cơ, cuối cùng khiến cô cam tâm tình nguyện mà đầu hàng.
Trong phòng không biết từ lúc nào đã hoàn toàn chìm vào màu sắc mờ tối, khiến Chu Uyển không thể nhìn rõ được khuôn mặt của Tạ Hỏa.
Điều này trái lại khiến Tạ Hỏa bình tĩnh hơn chút, anh dừng lại hành động xốc nổi, rút ngón tay, trong ánh mắt mê ly của cô mà vuốt lại mép váy cho cô.
Tên đã lên dây, Chu Uyển không hiểu lắm mà ngơ ngác nhìn Tạ Hỏa.
Cô là đứa trẻ thích ăn kẹo đấy, không cho kẹo thì sẽ khóc.
Tạ Hỏa rút khăn giấy lau ngón tay, không nhanh không chậm bật đèn lên, trong phòng lập tức sáng trưng.
Tia sáng mạnh mẽ khiến Chu Uyển cảm thấy khó chịu, cô nghe thấy anh nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Chu Uyển bất mãn nắm chặt góc áo của Tạ Hỏa, ngước đầu nhìn anh, mặt đầy kiêu căng: “Cởi cả quần rồi! Thế mà anh vẫn hỏi em buổi tối muốn ăn gì? Em nói muốn ăn anh có được không!”
Tạ Hỏa bình tĩnh uốn nắn: “Nhưng em mặc váy mà.”
Chu Uyển không vui, dùng cả tay và chân như con bạch tuộc mà quần trên người Tạ Hỏa mè nheo: “Em không quan tâm, dù sao thì anh cũng phải chịu trách nhiệm!”
Tạ Hỏa khẽ cười: “Em muốn anh chịu trách nhiệm cái gì? Chịu trách nhiệm làm bạn trai em à?”
Chu Uyển biết ngay mà, không gian không phải thương nhân!
Tạ Hỏa cũng không nhượng bộ, đứng nguyên tại chỗ tùy ý để cô làm nũng, cũng không hề tức giận, rõ ràng là đang đào hố cho cô tự nhảy vào anh đưa mắt nhìn cô: “Uyển Uyển, anh là bạn trai của em đúng không?”
Chu Uyển nghiêng đầu không trả lời.
Tạ Hỏa cúi người đến gần cô: “Em nói đúng thì anh sẽ chịu trách nhiệm này.”
Chu Uyển: “Anh là tên khốn!”
Tạ Hỏa: “Là bạn trai đúng không?”
Chu Uyển: “Anh là tên óc heo!”
Tạ Hỏa: “Là bạn trai đúng không?”
Chu Uyển: “Anh là tên biến thái!”
Tạ Hỏa: “Là bạn trai đúng không?”
Chu Uyển: “Anh đúng là…”
Không quan tâm cô có nhận hay không, chữ cuối cùng bị nuốt sạch, Tạ Hỏa cũng coi như cô đã ngầm thừa nhận.
Ánh đèn bị tắt đi hết, cả căn phòng thậm chí còn mập mờ hơn so với trước đó. Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, hai bên bờ sông lập lờ ánh đèn xinh đẹp, làm nổi bật lên sự mờ ám và nóng bỏng nơi đây.
Bàn tay nhỏ nhắn để lại hơi nước rõ ràng trước cửa sổ, trời đất bên ngoài vừa nhìn đã thấy hết. Thân ở cao ốc, cách hàng xóm một con sông, nhưng Chu Uyển vẫn run sợ trong lòng, như vậy càng khiến cô co ro không dám phát ra tiếng.
Không thể nghi ngờ, càng cấm kỵ thì càng phấn khích, càng khiến những ý nghĩ đen tối trong đầu được khơi dậy.
Nhưng Tạ Hỏa lúc nào cũng vừa vặn nắm được hết thảy, trong âm thanh uất ức cầu xin của cô, anh có chừng mực mà kết thúc tất cả, quay người về phòng ngủ.
Đây là một cuộc chiến kéo dài trong bóng tối, sau hơn một tháng nhẫn nhịn và kiềm chế mới có được sự phóng thích và thỏa mãn lớn nhất.
Tạ Hỏa mãn nguyện hôn Chu Uyển nhỏ nhắn xinh xắn trong lồng ngực, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa qua loa. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh ôm cô đến một căn phòng khác, giường đơn của phòng ngủ sớm đã vô cùng thê thảm, người trong ngực anh thích sạch sẽ và thơm tho, không thể chịu được chút dơ bẩn nào.
So sánh với Chu Uyển mất hết tinh thần kia, Tạ Hỏa xem ra vẫn đầy tinh thần như cũ, thậm chí anh còn chăm sóc cho cô hết sức chu đáo, nói: “Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu mì ức bò cà chua mà em thích ăn nhất, thêm chút cà chua và ức bò, được không?”
Sau màn vận động kịch liệt, Chu Uyển tựa như có thể nuốt nguyên một con trâu, chỉ nghe đến thôi đã thèm đến nhỏ dãi.
Tạ Hỏa: “Muốn uống nước gì không? Ô long đào hay là mật ong chanh leo?”
Chu Uyển: “Anh làm đồ uống hả?”
Tạ Hỏa: “Ừ.”
Chu Uyển: “Em muốn ô long đào!”
Tạ Hỏa: “Được.”
Đây là phúc lợi chuyên thuộc về bạn trai ư?
Chu Uyển không hiểu, căn bản cô không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, cảm thấy đây là phần thưởng của mình sau khi sức cùng lực kiệt.
Bên cạnh tuy là có không ít người yêu đương, nhưng cô từ đầu đến cuối luôn cảm thấy tình yêu đặt trên người mình giống như xác suất trúng giải thưởng năm triệu nhân dân tệ vậy. Đương nhiên, cô không thiếu năm triệu đó, cho nên cô cũng không quá trông mong vào tình yêu.
Thật ra có một khoảng thời gian như vậy, Chu Uyển đắm chìm trong đủ loại tiểu thuyết tình cảm, tiểu thuyết tình cảm vỡ lòng của cô là “Có thể nào” của Ngân Bát. Đọc suốt hai đêm mới xong, Chu Uyển bằng lòng gọi bộ tiểu thuyết này là tiểu thuyết khoa huyễn + huyền huyễn. Dù sao, kiểu nam chính si tình một lòng có nguyên tắc như Lâm Tư Dật trong tiểu thuyết, căn bản không thể tồn tại ngoài đời thật.
Thứ duy nhất an ủi Chu Uyển là trên thế giới này cũng không thiếu trai đẹp, đối với người yêu cái đẹp như cô mà nói, thỉnh thoảng đi ngắm trai đẹp cũng coi như là hiện thực.
Có lẽ do buổi chiều đã ngủ đủ nhiều, vào lúc này Chu Uyển cũng không buồn ngủ. Cô thay một bộ quần áo ở nhà đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính thì nghiêng đầu liếc qua, ga giường xốc xếch đã được thu dọn sạch sẽ.
Vào lúc này, Tạ Hỏa đang ở trong nhà bếp. Anh vẫn mặc áo trắng quần đen như lúc đến, điều không giống là vốn dĩ áo sơ mi gọn gàng lại xuất hiện nhiều vết nhăn nheo, cũng có mấy phần cảm giác lạc lõng.
Mùi hương của ức bò bay đến, Chu Uyển vô thức nuốt nước miếng. Cô thật sự rất đói, sớm biết thì trước đó đã đồng ý với đề nghị của Tạ Hỏa, ăn tối trước cho rồi.
Âm báo cuộc gọi video trên Wechat cũng truyền đến vào lúc này.
Chu Uyển quay đầu đến bàn trà lấy điện thoại, là bạn thân Tạ Lệ gọi đến. Cô chột dạ nhìn một cái về phía nhà bếp, lập tức né đi mới ấn nhận.
Ngũ quan xinh đẹp của Tạ Lệ rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình điện thoại: “Chu Uyển, cậu có ở nhà không?”
Không đợi Chu Uyển trả lời, Tạ Lệ đã có được câu trả lời từ bối cảnh sau lưng cô: “Có phải cậu chưa ăn cơm tối không?”
Chu Uyển thành thật gật đầu: “Ừm.”
Tạ Lệ: “Tớ vào chung cư rồi, hai phút nữa sẽ đến nhà cậu, mang đồ ăn ngon cho cậu!”
Chu Uyển trừng mắt: “Thật á?”
Tạ Lệ: “Thật mà! Vừa nãy tớ và anh của cậu mới ăn tối xong, tiện gói một phần mang về cho cậu nè.”
Người này nói xong bèn chuyển ống kính về phía bạn trai thân yêu của mình. Chu Tư lúc này đang chuyên tâm lái xe, đường cong rõ ràng bên mặt khiến anh ấy càng thêm sắc bén. Anh ấy không nhìn vào camera, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tạ Lệ: “Cậu nói đi, chị dâu này có tốt hay không?”
Chu Uyển tê cả da đầu: “Tốt tốt tốt, cậu đúng là chị dâu tốt của tớ!”
Sau khi vội vàng ngắt cuộc gọi video. Chu Uyển nhanh chạy đến nhà bếp, đẩy Tạ Hỏa ra bên ngoài. Không kịp giải thích nhiều, cô cầu xin: “Anh của em và Tạ Lệ sắp đến rồi, anh mau đi đi! Chứ nếu không đi thì đợi lát nữa bị bọn họ gặp được, vậy thì em không giải thích được đâu!”
Thân hình cao lớn của Tạ Hỏa tựa như ngọn núi khó mà rung chuyển, anh xoay người, gương mặt u ám hỏi Chu Uyển: “Sao? Anh không thể gặp ai à?”
Chu Uyển: “Không phải, là em vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, anh đi trước đi, xin anh đấy.”
Tạ Hỏa không động đậy.
Chu Uyển gấp đến độ quay cuồng: “Tạ Hỏa, đều là người lớn cả, anh đừng có mà chơi kiểu đó, được không hả?”
Tạ Hỏa: “Em tưởng là anh đang chơi đồ hàng với em à?”
Còn chưa nói được mấy câu thì “ding dong” một tiếng, chuông ngoài cửa vang lên.
Chu Uyển giật mình, không lo được nhiều như thế nữa, xoay người đẩy Tạ Hỏa vào trong phòng ngủ, nhét anh vào trong tủ quần áo, cảnh cáo: “Cấm anh ra ngoài!”