Sau Khi Chơi Thua, Tôi Tới Gõ Cửa Phòng Sếp

Chương 12

Cảnh quang buổi tối chưa đến tám giờ, cũng không tính là tối.

Nếu vào ngày thường, có bạn thân gọi đến, đương nhiên là Chu Uyển cực kỳ vui vẻ, nhưng thời cơ hôm nay không thích hợp. Trong đầu cô là đống bột nhão, chỉ có thể nhét Tạ Hỏa vào trong tủ quần áo. Xong xuôi mới vô cùng lo lắng khoác áo lên chạy ra ngoài mở cửa.

Hai người đứng đợi ngoài cửa này rõ ràng là đã đợi được một lúc, đặc biệt  là Chu Tư, trên mặt hiện rõ sự không hài lòng.

Tuổi tác của hai anh em Chu Uyển  và Chu Tư cũng xêm xêm nhau, có thể nói em gái út như cô từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nên Chu Tư cực kỳ không quen nhìn dáng vẻ nũng nịu kia của em gái mình. Trên dưới trong nhà đều chiều chuộng Chu Uyển đến nỗi cô có hơi kiêu căng ngang ngược, nhưng về phần Chu Tư, anh ấy lại không hề nể nang gì em gái.

Nhưng Chu Uyển lại có thể thấy Chu Tư cưng chiều Tạ Lệ đến nhường nào, cô mới nhận ra Chu Tư lại là người hai mặt như thế!

Chu Uyển vô cùng may mắn, Tạ Lệ không biết khoá mật mã điện tử của nhà cô.

Tạ Lệ luôn là dáng vẻ cười hi hi: “Ting ting ting, mang đồ ăn ngào ngạt hương thơm đến cho cậu này!”

Chu Uyển giả vờ diễn trò: “Uầy! Đỉnh quá đi thôi!”

Chu Tư: “Mở cửa thôi cũng lâu, làm trò mèo gì đấy?”

Chu Uyển: “Không phải là em muốn thật nghiêm chỉnh ra đón hai người đây sao?”

Hai người họ đi vào phòng, dáng vẻ như chủ nhà, cực kỳ tự giác mà thay giày rồi rửa tay, rõ ràng là cực kỳ quen thuộc với cái miếu nhỏ của chim sẻ Chu Uyển này.

Chu Uyển thì trái lại, vẻ mặt như có tật  giật mình mà theo sát sau lưng hai người bọn họ.

Tạ Lệ phát hiện trong bếp đang hầm ức bò cà chua, đầy bất ngờ kêu lên: “Wow! Cậu tự nấu cơm à!”

Trong lòng Chu Uyển giật thót: “À, ừ.”

Lúc này Chu Tư cũng đi đến nhà bếp, nghe thấy vậy thì liếc qua Chu Uyển, tựa như chút đạo hạnh này của cô căn bản không qua được mắt của anh ấy.

Anh ấy chỉ đầy sâu xa mà đánh giá một câu: “Em biết nấu ăn từ bao giờ thế?”

Chu Uyển nói khoác không biết ngượng: “Đương nhiên là học rồi! Không thì anh cho rằng em sống như thế nào chứ?”

Chu Tư: “Lẽ nào không phải bữa nào cũng gọi đồ ăn, ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh à?”

Chu Uyển hừ một tiếng: “Anh bớt xem thường người khác đi!”

Tuy là nói thế, nhưng ức bò hầm cà chua này phải xử lý tiếp như thế nào, Chu Uyển hoàn toàn không biết gì cả.

Cô dứt khoát tắt bếp luôn, vạn sự may mắn.

Món hầm rải toàn tương đỏ được mở ra đặt lên bàn, mùi hương bá đạo nhanh chóng bay lên. Tạ Lệ đi lấy hai bộ bát đũa, nói muốn cùng ăn với Chu Uyển.

Chu Uyển chỉ mong lúc này Tạ Lệ và Chu Tư rời đi sớm một chút, hỏi: “Không phải cậu ăn rồi à?”

Tạ Lệ: “Không phải tớ sợ cậu ăn một mình cô đơn sao hả.”

Chu Uyển: “Không đâu, nếu cậu và anh tớ bận gì thì hai người cứ đi trước đi.”

Chu Tư: “Không sao, hai em cứ từ từ ăn.”

Người bận rộn Chu lúc này nhàn nhã ung dung ngồi trên ghế sô pha rút điện thoại ra, nhìn dáng vẻ như thật sự thoải mái.

Ăn thì ăn thôi, dù sao bây giờ Chu Uyển cũng đói đến mức ăn được cả một con trâu.

Nhưng vào lúc Chu Uyển đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến, phòng ngủ của cô đột nhiên truyền đến một âm thanh.

Tạ Lệ đầy cảnh giác: “Tiếng gì thế?”

Chu Uyển: “Không sao đâu, chắc là cậu nghe nhầm rồi.”

Giây tiếp theo, hướng của phòng ngủ truyền đến âm thanh mở cửa. Lúc này không chỉ Tạ Lệ, đến cả Chu Uyển cũng không ngồi yên được nữa rồi.

Kèm theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, thân hình của Tạ Hỏa rất nhanh đã xuất hiện ở phòng khách.

Tạ Lệ nhìn Tạ Hỏa, rồi lại nhìn Chu Uyển, khắp mặt đầy ngơ ngác.

Tạ Hỏa lại rất bình tĩnh, thậm chí còn chào hỏi với Chu Tư.

Chu Tư cũng không bối rối, thậm chí còn không kinh ngạc một chút nào: “Gần đây sao rồi? Nghe nói quảng cáo đồ chơi trí tuệ nhân tạo do Aries nghiên cứu rất được khen ngợi.”

Tạ Hỏa tự rót cho mình một ly nước, không nhanh không chậm: “Thật ra chương trình còn một số vấn đề, vẫn chưa thể tiến hành sản xuất quy mô lớn được.”

Chu Tư: “Vừa hay muốn hỏi cậu, nhà máy bên Quảng Châu của cậu có tuỳ chỉnh khuôn không?”

Tạ Hỏa: “Sao thế? Cậu muốn mở mô hình hay là muốn sản xuất hàng loạt?”

Chu Tư: “Cả hai, nhưng cũng là dự định thôi, muốn nghe ý kiến của cậu trước.”

Hai người đàn ông này cứ như chốn không người mà bàn luận về vấn đề công việc, còn mỗi Chu Uyển và Tạ Lệ nhốn nha nhốn nháo trong phòng khách.

Ánh mắt của Tạ Lệ đã đủ như ngàn kiếm giết chết Chu Uyển: “Tốt nhất cậu nói cho tớ biết đây là chuyện gì mau?”

Da đầu Chu Uyển tê rần: “À, hôm nay tớ từ chức, sếp của tớ đến nhà tớ ăn chực.”

Tạ Lệ: “Cậu thấy tớ sẽ tin à?”

Chu Uyển gặp một miếng thịt bò viên nhét vào miệng Tạ Lệ: “Ăn không nói! Mau ăn đi!”

Quai hàm Tạ Lệ phình lên: “Chu Uyển, hôm nay cậu không nói cho rõ ràng, cậu không xong với tớ đâu!”

Chu Uyển: “Tớ…”

Trong lúc nói chuyện, Tạ Lệ đột nhiên chú ý đến gì đó, kéo cổ áo của Chu Uyển.

Uổng cho Chu Uyển còn đặc biệt khoác một chiếc áo kéo khóa đến tận cằm, bị Tạ Lệ kéo như vậy, vết đỏ trên cổ lập tức lộ ra không thể nghi ngờ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà dám tin, trên cổ của Chu Uyển toàn là vết hôn lớn nhỏ, không khác cầm thú là bao.

Tạ Lệ đặt đũa xuống, khoanh tay lại, híp mắt nhìn về phía Chu Uyển: “Chậc, không đau à?”

Chu Uyển tựa như tướng lĩnh nhận mệnh chết mà cô đơn kéo áo lên, thẳng thắn: “Vẫn… Vẫn ổn.”

Da của cô trắng, chỉ cắn hơi nhẹ thôi đã dễ dàng lưu lại dấu vết.

Lần chạng vạng này làm cùng với Tạ Hỏa quả thật có hơi mãnh liệt. Nhưng thật ra Chu Uyển cũng không tốt hơn là bao, nếu như kéo quần áo của Tạ Hỏa ra, cũng có thể nhìn thấy vết hôn lớn nhỏ trước ngực của anh. So với Tạ Hỏa, lực mà Chu Uyển dùng rõ ràng mạnh hơn một chút. Nhưng cho dù như thế nào, trong lúc đó, cảm xúc lên đỉnh đầu, tất cả đều chỉ là tác dụng của kích tình, cũng không có cảm giác đau hay không đau.

Có câu nói rước thần thì dễ, tiễn thần thì khó.

Trong nhà của Chu Uyển vẫn còn có ba vị đại thần hạng nặng!

Chu Uyển của lúc này chỉ cảm thấy vừa quê vừa ngượng ngùng, chỉ muốn ở một mình một lát.

May là Tạ Lệ vẫn còn coi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết được ở lại làm bóng đèn không hay lắm, bèn mượn cớ kéo Chu Tư rời đi.

Chu Tư không nói gì nhiều, chỉ trước khi đi dùng ánh mắt sâu xa nhìn Chu Uyển một cái.

Sau khi tiễn hai vị này đi, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người là Chu Uyển và Tạ Hỏa.

Chu Uyển ngẩng đầu nhìn, Tạ Hỏa đang đứng rút điếu thuốc trước cửa sổ sát đất nhà cô.

Anh vẫn nhớ chủ nhân của ngôi nhà này là ai, chủ động hỏi cô: “Hút được không?”

Chu Uyển đầy phản cảm: “Không được!”

Tạ Hỏa gật đầu: “Được, vậy thì không hút.”

Anh vốn dĩ cũng không mấy nghiện thuốc, lúc tâm trạng phiền muộn lại hút rất nhiều. Đặc biệt sau khi biết Chu Uyển không thích, anh càng có ý kiềm chế bản thân. Nhưng Chu Uyển cũng rất nhiều chuyện, nói không thích ngửi mùi thuốc lá, lại nói thích mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng anh.

Còn về Chu Uyển, cô của giờ phút này đang phiền cái cảm giác ngoan cố của Tạ Hỏa chết đi được.

Chu Uyển nhíu mày: “Không phải em không cho anh đi ra khỏi tủ quần áo sao! Sao anh còn ra đây?”

Tạ Hỏa: “Anh chưa đồng ý với em là sẽ không ra ngoài.”

Chu Uyển: “Thái độ của anh là gì? Anh có biết vừa rồi em ngại lắm không, cực kỳ cạn lời!”

Tạ Hỏa: “Thế nên mấy câu trước đó em nói đều không tính là gì à?”

Chu Uyển: “Em nói gì chứ! Không phải là anh ép em à?”

Tạ Hỏa: “Anh ép em? Anh ép em cái gì?”

Chu Uyển không muốn nói ba chữ này, bởi vì cô căn bản không thừa nhận.

Tạ Hỏa: “Không nói ra được à?”

Chu Uyển: “Anh phiền thật đấy!”

Hai người họ trong xương tủy đều kiêu ngạo như nhau, nhưng chuyện này có thể coi là trận cãi vã đầu tiên từ trước đến nay của bọn họ trong mấy năm chung sống hoà hợp.

Không có bất kỳ kinh nghiệm và trải nghiệm yêu đương nào, bọn họ cũng đều đang học hỏi, lảo đảo, cũng không biết phương hướng đúng hay không.

Đổi góc độ ở phía thứ ba, hai người này giống như học sinh cấp hai cãi nhau vậy. Giương cung bạt kiếm, vừa trẻ con lại buồn cười.

Tại sao lại phải đi đến bước đường này?

Chu Uyển ghét nhất là mối quan hệ như thế này, đầy bực bội: “Anh bớt giả vờ đi Tạ Hỏa, em biết anh nghĩ gì. Ba năm trước em từng nghe anh và anh của em nói về em. Anh nói Chu Uyển em đây chỉ là một nhóc con, anh không hề có suy nghĩ gì với em. Nhưng có nực cười không? Một ngày trước chúng ta vừa mới ngắm hoa lê, còn ở trên giường cả một ngày một đêm.”

Tạ Hỏa hơi dừng lại, anh căn bản không nhớ ra từng nói chuyện như vậy với Chu Tư.

Nhưng sự im lặng của anh như đã kết án tử cho anh ở trong lòng Chu Uyển: “Anh đừng nghĩ phủ nhận, em nghe thấy rất rõ ràng.”

Tạ Hỏa muốn lên tiếng, liền bị Chu Uyển chặn lại: “Tạ Hỏa, em biết chẳng qua anh muốn thuận tiện chơi đùa mà thôi. Sao nào? Bây giờ thì lại không phải em thì không được à?”

Tạ Hỏa nghe vậy thì im lặng trong chốc lát, trực tiếp đi thẳng về phía cô.

Người này bẩm sinh đã mang khí thế, đi thôi cũng mang gió, lúc này tựa như muốn ăn thịt người.

Chu Uyển vô thức lùi về sau một bước, Tạ Hỏa đã đứng trước mặt cô: “Đúng, nhất định phải là em đấy!”

Hơi thở mang hương gỗ kia xâm đến, Chu Uyển lập tức bối rối, cô nhanh chóng tìm lại lý trí: “Anh nói dối!”

Tạ Hỏa: “Chu Uyển, em thật sự coi anh là người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, với ai cũng được hay sao?”

Chu Uyển: “Lẽ nào không phải à?”

Chu Uyển là người duy nhất có thể khiến Tạ Hỏa tức đến mức mất lý trí. Dù là như thế, anh cũng sẽ không lựa chọn ầm ĩ, trên mặt thậm chí còn rất bình thản, giống như ngồi trước bàn hội nghị trong công ty đầy bất mãn với phát ngôn của quản lý cấp cao.

Anh im lặng.

Có lẽ là tận chức tận trách đóng vai nô lệ của tư bản một năm, dẫn đến Chu Uyển không thể nào nhìn thẳng vào Tạ Hỏa.

Tạ Hỏa bất đắc dĩ đưa tay giữ lấy cằm của Chu Uyển, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Chơi đùa? Rốt cuộc là ai đang chơi đùa? Sau khi em về nước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lẽ nào không phải là em kéo anh cùng chơi trò bạn trai gì đó với em hay sao?”

Chu Uyển: “Không phải em đã xin lỗi anh rồi còn gì! Còn nữa, anh cũng cưỡng hôn em mà!”

Tạ Hỏa: “Lần đó ở bar thì tính thế nào?”

Chu Uyển: “Bar gì cơ?”

Tạ Hỏa nghiến răng nghiến lợi: “Tối đó đi bar, em kéo anh đi.”

Con ngươi Chu Uyển trừng lớn: “Rõ ràng là anh kéo em đi mà?”

Tạ Hỏa hít một hơi thật sâu, lười tranh luận với cô: “Được, vậy lần thứ hai thì sao? Là ai mặc áo hai dây bằng ren đến tìm anh?”

Chu Uyển: “…” 

Là cô.
Bình Luận (0)
Comment