Con còn ngốc hơn hắn ta 2
Không muốn xem tiếp, Đường Thư Nghi đứng dậy nói với Trương lão phu nhân: “Lão phu nhân, bọn ta xin cáo từ.”
Tiêu Ngọc Thần đứng lên.
Trương lão phu nhân cũng đứng lên: “Hầu phu nhân, thật vô cùng xin lỗi, gây phiền phức lớn như vậy cho ngươi và Tiêu thế tử.”
“Chỉ hy vọng sau này không gặp chuyện như thế nữa.” Nhìn gương mặt già nua mỏi mệt của Trương lão phu nhân, Đường Thư Nghi thật không thể nói nặng.
“Ta chắc chắn quản giáo nghiêm khắc.” Trương lão phu nhân nhìn Ngô Tĩnh Vân, kiên định nói.
“Được, vậy cáo từ.” Đường Thư Nghi nói xong bèn đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần bên người, duỗi tay đỡ hắn.
“Mẫu thân, con không sao.” Tiêu Ngọc Thần ghé mắt nhìn Trương ngũ công tử đang nằm trên cáng và Ngô Tĩnh Vân đang quỳ gối bên cạnh hắn ta khóc rống, trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Hôm nay đứng từ góc độ khách quan để đánh giá Trương ngũ công tử và Ngô Tĩnh Vân, cảm thấy Trương ngũ công tử vì Ngô Tĩnh Vân hãm hại hắn, sau đó nhận phải kết quả hôm nay thật sự là không đáng, cũng quá ngu ngốc. Nhưng nghĩ đến bản thân, có phải hắn ở trong mắt người khác cũng ngu xuẩn đến cực điểm không?
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, sau đó là một phu nhân ba bốn chục tuổi vén mành đi vào, nhìn Trương ngũ công tử đang nằm trên cáng, nhanh chóng bước qua đó, ngồi xổm bên cạnh hắn ta, rơi nước mắt: “Tên nghiệp chướng nhà con a!”
“Nhị cữu mẫu.” Ngô Tĩnh Vân chảy nước mắt kêu, nhưng nàng ta vừa dứt lời, phu nhân đã giơ tay tát nàng ta một cái, ngữ khí tàn nhẫn nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta đối đãi với ngươi như thân nhi nữ, ngươi báo đáp ta như vậy sao?”
“Nhị cữu mẫu, đều là ta sai.” Ngô Tĩnh Vân khóc ròng nói.
“Tất nhiên đều là ngươi sai, ta nói cho ngươi biết, muốn trở thành nhi tức của ta sao, trừ phi ta chết.” Phu nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện nhà người khác, Đường Thư Nghi không tiện tham dự, bèn cáo biệt Trương lão phu nhân rồi đưa Tiêu Ngọc Thần rời khỏi thính đường. Liễn kiệu đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài, Trường Minh vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần thì lập tức bước qua đỡ, vẻ mặt lo lắng. Tiêu Ngọc Thần nói với hắn: “Ta không sao.”
“Đi thôi.”
Đường Thư Nghi cũng lên kiệu, mẫu tử hai người ra tới cửa Trương phủ rồi trèo lên xe ngựa của Hầu phủ. Đường Thư Nghi lấy gối tựa đặt ngay tầm tay của Tiêu Ngọc Thần, để hắn dựa vào. Tiêu Ngọc Thần tựa vào vách xe, nhìn Đường Thư Nghi nói: “Mẫu thân, ở trong mắt ngài, có phải con cũng ngốc như Trương ngũ công tử không?”
“Không phải.” Đường Thư Nghi nói: “Con còn ngốc hơn hắn ta.”
Tiêu Ngọc Thần: “...”
Đường Thư Nghi lại nói: “Trương ngũ công tử hại con, lộ chuyện rồi thì cao lắm cũng chỉ bị đánh một trận, mà những chuyện con làm, một khi bại lộ sẽ như thế nào chắc không cần ta nói đâu nhỉ.”
Tiêu Ngọc Thần cúi đầu, lúc trước hắn không nghĩ nhiều như vậy, có lẽ cũng có nghĩ tới, nhưng cảm thấy người nhà có thể giúp hắn dẹp yên.
Đường Thư Nghi nói tiếp: “Tuy Ngô Tĩnh Vân không có tình cảm nam nữ với Trương ngũ công tử nhưng cũng có tình huynh muội. Nàng ta hẳn không muốn hại Trương ngũ công tử. Nhưng Liễu Bích Cầm thì sao?”
“Nàng...”
“Con nghe ta nói.” Đường Thư Nghi ngắt lời hắn: “Nếu nàng ta đối với con thật là tình sâu ý nặng thì phải nên suy nghĩ cho con, không thể tạo gánh nặng và hiểm nguy cho con, không thể để con vì nàng ta mà căng thẳng với người nhà. Nhưng nàng ta thì sao? Biết rõ chỉ cần bản thân xa chạy cao bay thì con sẽ không bị liên lụy, nhưng nàng ta vẫn quyết định ở lại Thượng Kinh, hưởng hết cẩm y ngọc thực mà còn đưa tới. Biết rõ ta không muốn để nàng ta bước vào Hầu phủ, vậy mà vẫn một lòng một dạ muốn qua cửa.”
“Nàng...”
Tiêu Ngọc Thần muốn biện giải nhưng lại phát hiện nói cái gì cũng rất không hợp lý.