Có ai đạt được thành tựu mà lại lún sâu vào ái tình không? 1
Mẫu tử hai người trầm mặc suốt cả đoạn đường trở về Hầu phủ, trên người Tiêu Ngọc Thần có thương tích, Đường Thư Nghi dù tức giận nhưng cũng lo lắng cho hắn, bèn cùng hắn tới Thanh Phong Uyển.
“Mẫu thân, con không sao, ngài trở về nghỉ ngơi đi.” Tiêu Ngọc Thần tuy nói vậy nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ ấm áp khi được quan tâm.
Đường Thư Nghi lại nhịn không được cười: “Ta cũng đã lâu không có tới viện của con, đi thử xem sao.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, cảm thấy vết thương trên người không còn đau như vậy nữa.
Liễn kiệu của hai người đã tới Thanh Phong Uyển, mới vừa đi vào thì đã có một nữ tỳ dung mạo thượng giai đi tới, nhìn thấy máu trên người Tiêu Ngọc Thần, nữ tỳ lập tức xông tới, mắt ngân ngấn nước: “Công tử, ngài bị làm soa vậy? Sao lại bị thương thành thế này?”
Nàng ta vừa lo lắng vừa đau lòng, trong mắt ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần thì không còn ai khác, kể cả Hầu phu nhân như Đường Thư Nghi cũng vậy. Những hạ nhân khác trong viện đều hành lễ với Đường Thư Nghi, Tử Lăng thì vẫn còn đứng trước mặt Tiêu Ngọc Thần khóc lóc.
“Tử Lăng.” Trường Phong nhẹ nhàng gọi Tử Lăng, ý muốn nhắc nàng ta hành lễ với Hầu phu nhân, nhưng Tử Lăng vẫn một lòng hướng về Tiêu Ngọc Thần, căn bản không nghe lọt lời hắn nói, càng không hiểu được ý tốt của hắn.
“Tử Lăng, quy củ của ngươi đâu mất rồi.” Lúc này Tiêu Ngọc Thần lại lên tiếng, Tử Lăng lúc này mới ý thức được Hầu phu nhân cũng ở đây. Nàng ta mới vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi.”
Đường Thư Nghi nhàn nhạt nhìn nàng ta, không nói một lời, lập tức bước vào phòng. Trường Minh đỡ Tiêu Ngọc Thần đi theo phía sau, Trường Phong liếc mắt nhìn Tử Lăng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, bước theo vào phòng, Tử Lăng vẫn quỳ ở đó.
Đường Thư Nghi không lên tiếng, nàng ta không dám đứng dậy.
Tiêu Ngọc Thần đi thay y phục, Đường Thư Nghi sai người đi mời đại phu đến kiểm tra cho hắn, sau đó ngồi tại chỗ uống trà. Trong đầu suy nghĩ tình hình hạ nhân trong viện Tiêu Ngọc Thần.
Đại gia công tử tất nhiên có không ít hạ nhân hầu hạ. Gia đinh, tỳ nữ, thô sử,…tất nhiên không thiếu, cộng lại cũng phải hơn ba mươi người, nhưng thiếp thân chỉ có bốn người. Hai gia đinh và hai tỳ nữ thiếp thân.
Hai nô bộc của Tiêu Ngọc Thần thì không cần phải nói, Đường Thư Nghi thường xuyên gặp mặt, dù sao Tiêu Ngọc Thần đi đâu cũng mang theo bọn họ, đến Thế An Uyển cũng vậy.
Hai tỳ nữ bên người hắn một là Tử Lăng đang quỳ ngoài kia, người còn lại là Tử Nguyệt. Tử Nguyệt mấy tháng trước đã thành thân với nhi tử của một quản sự, sau khi thành thân tất nhiên sẽ không đến hầu hạ nữa, tỳ nữ thiếp thân chỉ còn lại một mình Tử Lăng.
Nguyên thân vốn dĩ muốn tìm thêm cho Tiêu Ngọc Thần một tỳ nữ thiếp thân nữa nhưng lại bị chuyện kia trì hoãn, sau đó nàng lại xuyên tới đây.
Đường Thư Nghi không biết Tiêu Ngọc Thần và Tử Lăng có loại quan hệ đó hay không, dù sao ở thời cổ đại này, tỳ nữ thiếp thân của công tử đại gia đa số đều được xem là thông phòng. Trước kia nàng cảm thấy Tiêu Ngọc Thần chỉ tâm tâm niệm niệm Cầm muội muội của hắn, hẳn là sẽ không phát sinh quan hệ với nữ tử khác.
Nhưng hôm nay nghe được mấy lời của hắn, nàng cảm thấy bản thân vẫn chưa thật sự hiểu nam nhân cổ đại. Tư tưởng tam thê tứ thiếp đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ, cho dù là có người khiến bọn họ yêu đến chết đi sống lại thì bọn họ vẫn có thể phát sinh quan hệ với nữ tử khác.
Là một người sống ở thời hiện đại hơn ba mươi năm, chuyện nữ nhân này dù nàng không thể tiếp thu thì cũng không có cách nào thay đổi. Nhưng, Tử Lăng này...