Có ai đạt được thành tựu mà lại lún sâu vào ái tình không? 2
Nàng đang suy từ thì Tiêu Ngọc Thần đã thay xong y phục bước ra. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt nhưng tinh thần cũng không tồi. Lúc này, đại phu cũng tới, lại kiểm tra cho hắn, nói miệng vết thương tuy không cạn nhưng cũng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng là được.
Đại phu kê đơn xong bèn rời đi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Thần: “Hôm qua ta gặp ngoại công của con, ông ấy nói mấy người nữa sẽ đưa con đến bái phỏng Phương đại nho. Hiện tại con đang có thương tích trong người, chờ thân thể con tốt lên rồi nói sao.”
Tiêu Ngọc Thần cảm động: “Mấy ngày này nhi tử chắc chắn sẽ chăm chỉ đọc sách.”
Hắn cũng không ngờ Đường Thư Nghi tới thư viện Thượng Lâm lại có thể giải quyết được nguy cơ tổn hại thanh danh của hắn mà còn tranh thủ cho hắn cơ hội được Phương đại nho dạy dỗ.
“Hiện tại trên người còn thương tích, đừng quá hao tổn tinh thần.” Đường Thư Nghi nói: “Lúc trước con đã nói, học đi đôi với hành. Con đọc số sách vở đó không chỉ để ứng phó khoa khảo, ngâm thơ làm phú mà là để sau này dùng trên quan trường, chính trị mưu lược cũng được, quản lý dân sinh cũng tốt. Con phải ngẫm lại cho kỹ, những thứ con học kia phải vận dụng thế nào cho hiệu quả.”
Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu.
Đường Thư Nghi lại nói: “Ta nghĩ nếu con có thể làm được chuyện học đi đôi với hành thì khoa khảo sách luận hẳn là không khó khăn.”
Tiêu Ngọc Thần cảm giác như đã thông tỏ, hắn lại nghiêm túc gật đầu: “Nhi tử đã rõ.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại nói: “Tử Lăng kia...”
“Nàng ta bất kính với mẫu thân, tùy mẫu thân trách phạt.” Tiêu Ngọc Thần không chút do dự nói.
Đường Thư Nghi quay đầu nghiêm túc nhìn hắn, muốn nhìn nét mặt của hắn để xem hắn và Tử Lăng có phát sinh quan hệ không, nhưng lại không nhìn ra được gì. Chột dạ sẽ biểu hiện ra ngoài, nhưng Tiêu Ngọc Thần phát sinh quan hệ với Tử Lăng cũng sẽ không chột dạ vì với hắn đó là chuyện đương nhiên.
“Con và Tử Lăng, có từng... có từng...”
Đường Thư Nghi nói không thành lời nhưng Tiêu Ngọc Thần lập tức hiểu ra. Hắn đỏ mặt, vội vàng nói: “Không có, đang là lúc giữ hiếu, sao nhi tử có thể làm chuyện đồi bại như vậy.
Đường Thư Nghi bừng tỉnh, sao nàng lại quên mất cổ đại phải giữ đạo hiếu, ba năm phu thê không thể cùng phòng, đương nhiên ngủ cùng nha hoàn cũng không được. Nàng ho nhẹ, nói: “Là ta nghĩ nhiều.”
“Hôm nay chuyện ta để Ngô nhị tiểu thư đả thương con không chỉ là để cho nàng ta xả giận, mà là bản thân con chịu đau thì mới nhớ được sai lầm của mình đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần, nghiêm túc nói: “Tình cảm nam nữ, nếu thật sự tâm đầu ý hợp, khích lệ nhau cùng tiến bộ tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu có một bên chỉ yêu quyền thế địa vị, lại ích kỷ, không biết sợ hãi, hai người đương nhiên không có kết quả tốt. Con am hiểu kinh thư, tất nhiên cũng biết trong lịch sử có bao nhiêu bậc đế vương vì mê luyến một nữ tử nào đó, hoang dâm vô đạo dẫn tới hiện thực tàn khốc. Trong lịch sử, cũng có những gương nữ nhi đức độ, giúp ích rất nhiều cho nam nhân nhà mình. Mà nữ tử bên cạnh con là người như thế nào?”
Đường Thư Nghi nói xong bèn đứng lên: “Chính con tự ngẫm lại đi. Tự cổ chí kim, có ai đạt được thành tựu mà lại sa lầy vào chuyện tình ái?
Nàng cất bước đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần nắm chặt nắm tay, đứng dậy tiễn nàng. Đường Thư Nghi xua tay bảo hắn ở trong phòng không cần ra ngoài, bên ngoài lạnh, nhưng Tiêu Ngọc Thần đưa nàng ra cửa. Tử Lăng vẫn còn quỳ bên ngoài, gương mặt đã lạnh thành màu xanh tím.
“Đứng lên đi.” Đường Thư Nghi nhàn nhạt ném xuống một câu rồi lập tức rời đi. Thúy Vân tiến lên, muốn để nàng ngồi kiệu về nhưng lại bị Đường Thư Nghi cự tuyệt. Chỉ mấy bước thế này mà cũng ngồi kiệu thì thân thể này của nàng cũng đừng mong tốt lên.
Trong Thanh Phong Uyển, Tiêu Ngọc Thần nhìn Tử Lăng đang quỳ dưới đất kéo vạt áo của hắn khóc thút thít, thờ ơ nói: “Ngươi không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa.”