Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161. Chính Ta Còn Không Tin Bản Thân Mình 1

Chương 161. Chính ta còn không tin bản thân mình 1 Chương 161. Chính ta còn không tin bản thân mình 1

Chính ta còn không tin bản thân mình 1

Tử Lăng nghe Tiêu Ngọc Thần nói xong thì càng khóc bạo hơn. Nàng ta vừa khóc vừa nói: “Đại công tử, lúc đó nô tỳ thấy ngài cả người đầy máu, sao còn lo được chuyện khác, đại công tử, nô tỳ đều là vì ngài, hu hu hu...”

Tử Lăng khóc không thành tiếng, Tiêu Ngọc Thần không hề thay đổi sắc mặt, trong đầu lại là nghĩ đến tình cảnh ở Trương gia, Trương ngũ công tử cả người đầy máu nằm trên cáng, Ngô Tĩnh Vân quỳ gối bên cạnh hắn ta khóc rống và những lời Đường Thư Nghi vừa nói.

Đúng vậy, tự cổ chí kim, có mấy ai công thành danh toại mà lại sa vào lưới tình đến mức mất kiểm soát? Không có, một người cũng không có.

Lúc trước hắn cũng không cho rằng bản thân trầm mê trong ái tình, chỉ là vận mệnh của Cầm muội muội nhiều chông gai, cần hắn giúp đỡ mà thôi. Nhưng hiện tại ngẫm lại, những chuyện hắn làm trong mắt người khác không phải đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngu xuẩn hay sao?

Càng nghĩ hắn càng thấy lạnh người, vết thương trên vai nhói lên, hắn không nhịn được cười khổ, mẫu thân nói đúng, chỉ có bản thân chịu đau thì mới nhớ kỹ những chuyện mình đã làm sai.

Cúi đầu nhìn Tử Lăng còn đang thút thít, hắn lại nói: “Ngươi hầu hạ ta mấy năm, cũng coi như có chút tình cảm, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói. Từ nay về sau không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa.”

“Đại công tử!” Tử Lăng thê lương kêu lên, nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như vậy. Rõ ràng, nàng ta được sắp xếp đến hầu hạ bên người đại công tử, không phải là để làm thông phòng của đại công tử sao?

Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không để ý tới nàng ta, chỉ nói: “Nghĩ kỹ muốn cái gì thì tới nói với ta.”

Nói xong, hắn nhanh chóng trở về phòng, Tử Lăng quỳ rạp dưới đất khóc thất thanh.

“Thật ra như vậy cũng khá tốt.” Trường Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Lăng nói: “Gả chồng như Tử Nguyệt không tốt hơn làm thông phòng của đại công tử sao?”

Tử Lăng ngẩng mặt, buồn bã nói: “Làm sao ngươi hiểu được tình cảm của ta dành cho đại công tử?”

Trường Phong tự giễu cười một cái: “Ừ, hiện tại ta đã rõ.”

Nói xong hắn đứng lên rời đi, Trường Minh nói đúng, đây là một người có liều mạng cũng phải leo lên chỗ cao, loại người như vậy hắn làm sao mà bắt được.

...

Bên này, Đường Thư Nghi đã về Thế An Uyển, từ đằng xa đã thấy gia đinh Thạch Mặc của Tiêu Ngọc Minh đang đứng chờ ngoài cổng viện. Nhìn thấy nàng, Thạch Mặc vội vàng hành lễ. Đường Thư Nghi dừng lại nhìn hắn: “Chủ tử nhà ngươi có gì muốn nói với ta?”

“Phu nhân, nhị công tử nói ngài ấy đã suy nghĩ cẩn thận.” Thạch Mặc khom lưng, trên mặt mang theo ý cười, Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, trong lòng thầm nhủ chủ tử thế nào thì nô tài thế đó.

“Nếu hắn nó đã nghĩ kỹ thì bảo nó tới đây nói với ta xem nó đã nghĩ kỹ cái gì.” Đường Thư Nghi nói.

Thạch Mặc nghe xong thì rất vui mừng, hành lễ với Đường Thư Nghi rồi nói: “Nô tài lập tức thông báo cho nhị công tử.”

Hắn nhấc chân chạy về phía từ đường, Đường Thư Nghi nhìn theo bóng dáng của hắn, không nhịn được cười. Vừa vào phòng ngồi xuống thì Triệu quản gia lại tới, nói buổi lâm triều sáng nay đã xảy ra chuyện: “Lê Ngự sử tố Ngô đại nhân một sớ, nói ông ta dung túng gia quyến cho vay nặng lãi. Hoàng thượng nghe xong bèn nói ông ta tới việc nhà cũng quản không được thì chắc làm việc cũng chẳng ra gì, bảo ông ta ở nhà phản tỉnh hai tháng.”

Đường Thư Nghi nghe xong, cười lạnh: “Một người chỉ biết ba phải thì tất nhiên không làm nên chuyện.”

Lúc này Triệu quản gia lại nói: “Nghe nói thời điểm này là lúc mấu chốt để ông ta thăng chức, nhưng bây giờ xem như không còn cơ hội nữa rồi.”

Đường Thư Nghi lại cười lạnh: “Người như ông ta mà lên chức thì cũng là gây họa cho bá tánh.”

Bình Luận (0)
Comment