Không còn Tiêu thế tử thì sẽ còn người khác 1
Tiêu Ngọc Minh khập khiễng rời khỏi Thế An Uyển về sân viện của hắn, nằm nghiêng trên giường, híp mắt nghĩ xem nên làm sao bây giờ. Một lát sau, hắn giơ tay gọi Nghiên Đài tới.
Nghiên Đài tới sát bên cạnh hắn, Tiêu Ngọc Minh nói: “Đi thông báo cho Nghiêm Ngũ và Tề Nhị, ngày mai sẽ đến trại ngựa cưỡi ngựa.”
Nghiên Đài nhìn đầu gối của hắn, nhỏ giọng khuyên giải: “Nhị công tử, ngài mới vừa bị phạt xong, hiện tại vết thương còn chưa ổn đâu. Hơn nữa Nghiêm Ngũ công tử và Tề Nhị công tử không khéo cũng bị phạt đó.”
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân đá vào mông hắn một cái, lập tức đụng tới miệng vết thương khiến hắn đau đến nhăn mặt: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi đi thì cứ đi.”
Nghiên Đài không còn cách nào khác chỉ đành thành thật đi làm việc, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm nếu để Hầu phu nhân biết được thì phải làm sao bây giờ. Tiêu Ngọc Minh nghe thấy lại chỉ về phía hắn rồi nói: “Lại lắm miệng nữa thì ta chuyển ngươi đi đấy, cho ngươi đi nhóm lửa.”
Nghiên Đài xoay người hành lễ với hắn, nói một câu nô tài biết sai rồi đi làm việc. Chuyện này thường xuyên phát sinh, người trong viện đều xem như không có việc gì. Bọn họ cũng biết tuy Nghiên Đài nhát gan lại còn khờ khạo nhưng lại được Nhị công tử tín nhiệm nhất.
Bên này Nghiên Đài đã rời khỏi phủ, đến phủ Nam Lăng bá, mò tới một góc tường nằm ở phía tây, nhấc tay ném một viên đá vào trong. Chỉ một lúc sau, một gã sai vặt từ sau tường viện ló ra. Thấy người đứng dưới chân tường là Nghiên Đài, hắn nói: “Công tử nhà ngươi bảo ngươi tới truyền tin sao?”
Nghiên Đài gật đầu, gã sai vặt thở dài nói: “Công tử nhà ta bị đánh, vẫn còn nằm trên giường kìa.”
Nghiên Đài đã sớm đoán được tình hình sẽ như thế này nhưng vẫn nói: “Công tử nhà ta hẹn Ngũ công tử ngày mai tới trại ngựa cưỡi ngựa.”
“Ai da, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn đi cưỡi ngựa sao?” Gã sai vặt nói tới đây, sửng sốt chớp mắt hỏi: “Nhị công tử nhà các ngươi không bị phạt sao?”
Nghiên Đài thành thật nói: “Phạt quỳ từ đường cả đêm.”
“Vậy mà còn đi cưỡi ngựa?” Gã sai vặt nói.
Nghiên Đài cũng có chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Ngươi mau đi truyền tin đi.”
Gã sai vặt lại thở dài, đi xuống. Một lúc sau hắn lại ló đầu ra khỏi bờ tường: “Công tử nhà ta nói ngày mai nhất định sẽ đến.”
Nghiên Đài nhận được hồi âm, lập tức xoay người đến Tề phủ, dừng chân bên cạnh một lỗ chó ngay chân tường, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì quen đường quen lối chui vào trong.
Sau khi bò vào tới nơi thì men theo một con đường mòn tới trước một sân viện, đưa tay gõ cửa, chỉ một lúc sau cửa đã mở ra, gã sai vặt nhìn thấy Nghiên Đài thì hoảng sợ, vội vàng kéo người vào viện, sau đó đè thấp thanh âm nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Nghiên Đài nói rõ mục đích, gã sai vặt kinh ngạc há to miệng: “Công tử nhà ngươi không bị phạt à?”
“Bị phạt quỳ từ đường cả tối, công tử nhà các ngươi đâu.” Nghiên Đài nói.
Kia gã sai vặt thở dài: “Đang trốn trong viện của lão phu nhân.”
Hôm đó Tề Nhị và Tề Lương Sinh từ thư viện về phủ, vừa mới xuống xe hắn đã co chân chạy tới viện của Tề lão phu nhân, Tề Lương Sinh thấy thế vội vàng sai người đuổi theo. Nhưng Tề Nhị các khác đều không thông nhưng riêng công phu chạy trốn này lại là số một, mười mấy gã sai vặt mà vẫn không đuổi kịp, để hắn vọt vào viện của Tề lão phu nhân.
Tề Lương Sinh tự mình đi bắt người, Tề lão phu nhân lập tức khóc nháo, nói muốn phạt tôn tử của bà ấy cũng được nhưng bà ấy cũng sẽ chịu phạt cùng tôn tử. Tề Lương Sinh nào dám phạt bà ấy, tức giận đến mức ném vỡ một cái ly trong viện Tề lão phu nhân.
Sau đó Tề Nhị vẫn luôn trốn trong viện của Tề lão phu nhân.
“Có lẽ ngày mai công tử nhà ta cũng chưa ra ngoài được đâu.” Gã sai vặt nói.
“Có đi hay không thì ngươi chỉ cần thông báo là được.” Nghiên Đài nói xong bèn rời đi, lại men theo đường mòn tới chỗ lỗ chó, rồi chui lỗ chó thoát ra ngoài
Trở về phủ Vĩnh Ninh hầu, vừa gặp Tiêu Ngọc Minh là hắn đã thuật lại toàn bộ sự việc, Tiêu Ngọc Minh rất chắc chắn nói: “Chờ xem, ngày mai bọn họ nhất định sẽ tới.”