Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172. Không Còn Tiêu Thế Tử Thì Sẽ Còn Người Khác 2

Chương 172. Không còn Tiêu thế tử thì sẽ còn người khác 2 Chương 172. Không còn Tiêu thế tử thì sẽ còn người khác 2

Không còn Tiêu thế tử thì sẽ còn người khác 2

Thôn trang Tây Sơn.

Trời đã vào đông, nông hộ đang bận rộn vào núi đốn củi chuẩn bị cho mùa đông. Trên con đường mòn đầy bùn đất, ai nấy đều vội vàng tới lui, ngẫu nhiên cũng có người dừng lại hàn huyên, từng hơi thở đều thở ra khói trắng.

Liễu Bích Cầm nằm trong một góc giường, trên người bọc mấy tầng chăn, sắc mặt đau khổ nói với nha hoàn Hồng Nhi: “Ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có than hay không, trời cũng quá lạnh rồi.”

Hồng Nhi đã lạnh đến mức mặt mày đỏ ửng, nàng ta nói: “Hôm trước nô tỳ hỏi Quan đại tẩu, bà ấy nói thôn trang này không dùng than.”

“Không dùng than?” Liễu Bích Cầm kinh ngạc: “Không dùng than thì làm sao qua được mùa đông? Chẳng lẽ phải bị cóng tới chết sao.”

Nàng ta vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã như châu như ngọc. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù trên người không có châu thoa đẹp đẽ quý giá thì vẫn làm người ta yêu thương.

Mắt Hồng Nhi cũng đỏ lên: “Tiểu thư, mau nghĩ cách đi, chúng ta cũng đâu thể ở thôn trang này đợi mãi được!”

Liễu Bích Cầm dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt: “Thần ca ca chắc chắn sẽ tới đón ta nhanh thôi.”

“Ai da, tiểu thư của ta ơi, sao ngài còn chưa sáng mắt ra vậy?” Hồng Nhi ngồi ngay mép giường đất, nhìn Liễu Bích Cầm nhỏ giọng nói: “Nếu Tiêu thế tử muốn đến đón ngài thì sao lại để lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có? Ta thấy nếu không phải bị Hầu phu nhân nhốt ở trong phủ ra không được thì cũng đã bị mị hồ khác câu dẫn rồi.”

“Không đâu, Thần ca ca sẽ không.” Liễu Bích Cầm vẫn tin tưởng tình cảm của Tiêu Ngọc Thần dành cho nàng ta.

“Dù trong lòng Tiêu thế tử vẫn luôn có ngài nhưng còn Hầu phu nhân thì sao?” Nha hoàn Hồng Nhi nhớ tới bộ dáng của Hầu phu nhân tối ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn còn thấy hồi hộp. Nàng ta lại nói: “Hầu phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vậy, sau này ngài vào Hầu phủ có được sống yên ổn không?”

Liễu Bích Cầm cũng nghĩ đến tối hôm đó, bộ dáng Đường Thư Nghi không cho nàng ta cơ hội phản bác. Nàng ta gắt gao mím chặt môi dưới, có chút bi thương nói: “Vậy thì phải làm sao? Hiện tại chỉ có Thần ca ca có thể giúp ta.”

“Vậy thì cũng không chắc.” Hồng Nhi lại dựa sát vào Liễu Bích Cầm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư ngài xinh đẹp như vậy, có nam tử nào lại không đặt lên đầu quả tim chứ? Không có Tiêu thế tử thì cũng sẽ có người khác mà.”

Liễu Bích Cầm nghe nàng ta nói thế thì đỏ mặt, hai bàn tay giấu dưới chăn gắt gao nắm chặt. Thật ra nàng ta vẫn luôn sợ hãi, từ khi phụ thân bị hạch tội đến bây giờ, cho dù Tiêu Ngọc Thần đã cứu nàng ta ra, cho dù Tiêu Ngọc Thần đối đãi với nàng ta trước sau như một nhưng nàng ta vẫn sợ hãi, bây giờ lại càng sợ hơn.

“Chúng ta còn thừa bao nhiêu bạc, nói không chừng vẫn có thể mua được ít than.” Liễu Bích Cầm nói, cứ tính chuyện trước mắt đi đã.

Nhưng lại nghe Hồng Nhi nói: “Chỉ còn lại một lượng bạc.”

Liễu Bích Cầm kinh hãi: “Sao lại ít như vậy?”

Hồng Nhi cũng khổ sở: “Tiểu thư, son phấn thức ăn ngài mua lúc trước đều rất tốn bạc a!”

Liễu Bích Cầm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cho dù sau này cả nhà gặp chuyện, nàng ta ở trong nhà lao mấy ngày thì đã được Tiêu Ngọc Thần cứu ra. Lúc ở ngõ Mai Hoa, tất cả chi phí sinh hoạt còn tốt hơn cả lúc ở nhà. Sau này đột nhiên bị đuổi tới thôn trang, nàng ta tất nhiên là không quen, cứ vung tay tiêu bạc. Nhưng hai mươi lượng bạc sao có thể chịu được sức mua như vậy?

“Vậy ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có cách nào giải quyết không?” Liễu Bích Cầm siết chặt tay, móng tay dài ngoằn đã đâm vào da thịt. Nàng ta thậm chí còn thấy hận Tiêu Ngọc Thần.

Nếu không thể bảo vệ nàng ta thì tại sao còn cứu nàng ta ra làm gì?

Bình Luận (0)
Comment