Vận khí thật sự quá tốt 1
Phu thê Quan gia tuy nhìn trung hậu thành thật nhưng trong lòng cũng biết tính toán. Hai người bọn họ đang ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, nói chuyện nhi tử Quan Nghi Niên của bọn họ đến Hầu phủ đọc sách với đại công tử.
Quan Hữu Căn cầm thuốc lá sợi hút xoành xoạch, nghe Quan đại tẩu lải nhải: “Sau này Nghi Niên nhà ta theo Tiêu thế tử đọc sách, nếu Tiêu thế tử biết chúng ta tính kế Liễu cô nương, có khi nào sẽ giận chó đánh mèo Nghi Niên nhà ta không?”
Quan Hữu Căn nhăn mày, trầm mặc hút thuốc, một lát sau mới nói: “Cũng không thể nói là tính kế nàng ta, không cắt đồ ăn thức uống, chỉ là nói mấy câu chuyện nhà thôi mà, cuối cùng làm thế nào không phải đều do nàng ta quyết định sao? Cứ làm theo lời Hầu phu nhân nói là được.”
Quan đại tẩu kiên định mà ừ một tiếng. Theo bà ấy thấy thì Liễu cô nương này cũng là một cô nương tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn biết đọc sách, gả cho đại thương hộ ở huyện thành làm chính thê cũng được, tại sao phải một hai bám vào thế tử Hầu phủ? Dù sao cũng phải làm thiếp, chuyện làm thiếp này a, cho dù có làm thiếp cho nhà giàu có quyền thế thì cũng bằng làm chính thê của nhà bá tánh bình dân đâu.
Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Quan đại tẩu đi mở cửa, chỉ thấy Hồng Nhi đang đứng bên ngoài. Bà ấy cười nói: “Hồng Nhi cô nương, có chuyện gì sao?”
Hồng Nhi chà xát tay: “Quan đại tẩu, phòng cô nương nhà ta quá lạnh, ngài xem có cách nào để sưởi ấm không a?”
“Nông gia bọn ta đều đốt giường đất.” Quan đại tẩu vừa nói vừa bước ra cửa: “Không phải hai ngày trước ta đã nói với các ngươi rồi sao?”
Hồng Nhi hơi đỏ mặt, lúc ấy Quan đại tẩu có nói nhưng Liễu Bích Cầm ghét bỏ giường đất quá dơ, hơn nữa chỉ thể nằm trên giường mới thấy ấm. Nàng ta muốn dùng than nên mới từ chối giường đất của Quan đại tẩu.
Nhưng làm sao Hồng Nhi nói thật ra được, chỉ đành cười trừ: “Lúc đó không quá lạnh, không nghĩ tới mấy hôm nay lại lạnh thế này.”
Quan đại tẩu đương nhiên biết nguyên nhân thật sự là gì nhưng cũng không vạch trần, theo Hồng Nhi đến phòng của Liễu Bích Cầm. Vừa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, bà ấy không tự chủ mà run rẩy cả người. Nhìn Liễu Bích Cầm đang bọc mình trong chăn kín mít, bà ấy nói: “Ai da, đáng thương a, một đại tiểu thư như ngươi sao phải chịu khổ như vậy.”
Một câu này của bà ấy đã khiến Liễu Bích Cầm vốn đang ủy khuất thương tâm lập tức rơi nước mắt.
Quan đại tẩu thấy thế bèn đi qua ngồi ngay mép giường, thở dài nói: “Nông gia bọn ta đều là người thành thật, nếu có nói gì không dễ nghe thì mong Liễu tiểu thư đừng để bụng a.”
Liễu Bích Cầm dùng khăn lau nước mắt, nói: “Quan đại tẩu, ngươi nói đi.”
Quan đại tẩu lại nặng nề thở dài, nhìn căn phòng trống rỗng, lộ ra vẻ thương tiêc nói: “Ta cũng không biết tại sao các ngươi bị đưa đến thôn trang này, nhưng dù sao các ngươi cũng đâu thể ở đây cả đời đúng không? Ngươi là tiểu thư đại gia, từ nhỏ ăn mặc dùng đều là thứ đắt đỏ quý giá, tới chỗ này của bọn ta thật là ăn không hết khổ.”
Liễu Bích Cầm khóc không thành tiếng, thút tha thút thít hỏi Quan đại tẩu: “Quan... đại tẩu, trong khoảng thời gian này ngươi và Quan đại ca có đến Hầu phủ không?”
Quan đại tẩu lắc đầu: “Bình thường nhà ta sẽ không đến Hầu phủ, chỉ chờ cuối năm lúc cần giao sổ sách thì nam nhân nhà ta mới tới Hầu phủ một chuyến. Nhưng cũng chỉ là đối chiếu sổ sách với quản gia thôi, không gặp được chủ tử của Hầu phủ.”
“Vậy gần đây ngươi có nghe một chút tin tức của Thần... Tiêu thế tử không?” Liễu Bích Cầm chưa từ bỏ ý định hỏi.
Quan đại tẩu lại lắc đầu, Liễu Bích Cầm mất mát bi thương.
Quan đại tẩu làm vẻ mặt không đành lòng, lại nói: “Liễu tiểu thư, Hầu phủ nhiều quy củ, ngài cần gì phải... dựa vào dung mạo và khí độ của ngài, đến chỗ nào cũng sẽ có ngày lành mà.”