Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177. Hôm Nay Nhi Tử Có Lễ Vật Cho Ngài 1

Chương 177. Hôm nay nhi tử có lễ vật cho ngài 1 Chương 177. Hôm nay nhi tử có lễ vật cho ngài 1

Hôm nay nhi tử có lễ vật cho ngài 1

Tuy nói tới Tây Sơn đi săn chỉ là cái cớ, nhưng nghẹn mấy ngày trong nhà, có thể ra ngoài tất nhiên phải chơi cho vui, Tiêu Ngọc Minh vô cùng hưng phấn. Giục ngựa chạy vào rừng, thấy cách đó không xa có một con thỏ, hắn kéo cung nhắm chuẩn, buông dây cung, mũi tên bay thẳng tới chỗ con thỏ đang gặm cỏ...

“Trúng!” Nghiêm Ngũ nói: “Tiêu Nhị ngươi được nha, tài bắn cung tiến bộ rồi!”

Tiêu Ngọc Minh cười ha ha, nhìn Nghiên Đài đi nhặt con thỏ rồi nói: “Mấy ngày này ta luyện võ cũng không phải luyện không.”

Tề Nhị khó hiểu: “Không phải ngươi đang luyện cơ bản sao? Sao tài bắn cung lại lên tay vậy?”

Tiêu Ngọc Minh giải thích: “Mỗi ngày ta đều đứng tấn, đôi tay cũng ổn định hơn không ít. Kéo cung bắn tên, tay ổn định tất nhiên sẽ bắn chuẩn hơn rồi.”

Nghiêm Ngũ và Tề Nhị nghe hắn nói như vậy đều có chút hâm mộ. Tề Nhị thở dài: “Ngươi quyết định luyện võ, sau này vào quân doanh, nói không chừng còn có thể làm đại tướng quân. Còn ta sau này làm gì đây?”

Nghiêm Ngũ cũng nặng nề thở dài, hắn cũng không biết sau này nên làm gì. Bọn họ cũng đâu muốn ăn chơi trác táng như vậy, cũng có một chút chí tiến thủ.

Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ: “Nếu không hai ngươi kinh thương đi, sau này thành đại hoàng thương, bạc nhiều đến mức đếm không xuể, ngẫm lại cũng rất sung sướng.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đưa mắt nhìn nhau như đang suy tư gì đó, kinh thương cũng xem như là một lối thoát. Nhưng thương nhân sẽ bị người ta khinh thường, nhưng thân phận của bọn họ cũng đâu chỉ là thương nhân, bọn họ còn là công tử đại gia tộc, ai dám khinh thường?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay chơi vui vẻ đã rồi lại tính.” Tiêu Ngọc Minh nói xong đã lập tức cưỡi ngựa chạy vào rừng, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyện sau này thì để sau này nói, hôm nay vui sướng trước đã. Hai người vung roi giục ngựa đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.

Hơn một canh giờ sau, ba người nghỉ ngơi ở một bãi đất trống trong rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị săn được một con gà rừng và một con thỏ, Tiêu Ngọc Minh thu hoạch nhiều hơn một chút, nhiều hơn bọn họ một con lợn rừng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngọc Minh săn được lợn rừng, hắn rất hưng phấn. Trước kia chỉ săn được gà rừng, thỏ hoang linh tinh.

“Lông thỏ này không tồi, mang về cho Ngọc Châu làm bao tay.” Tiêu Ngọc Minh nhìn một con thỏ béo mập bên cạnh mình rồi nói. Sau đó hắn đột nhiên đứng lên nói tiếp: “Còn phải săn thêm hai con nữa, cũng làm cho nương ta một đôi bao tay.”

Hắn nói xong lập tức nhảy lên ngựa đi săn thỏ. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Ngũ nói: “Ta cũng phải tặng nương ta bao tay, nếu không bà ấy mà nghe Hầu phu nhân có mà bà ấy không có, chắc chắn lại khóc lóc với ta.”

Tề Nhị nghĩ nghĩ: “Ta không có nương, vậy ta làm cho tổ mẫu.”

Hai người cũng lên ngựa đi săn thỏ, mãi cho đến khi trời tối mịt, ba người mới ra khỏi khu rừng. Trong tay gia đinh người nào cũng xách mấy con thỏ, cũng coi như là thu hoạch đầy ắp.

Ba người giục ngựa tới chỗ nông hộ dưới chân núi, chuẩn bị cho ngựa ăn rồi về nha. Vừa tới cửa nhà kia, Mạnh Thành Thiên và một đám người cũng về tới, nhìn thấy ba người bọn họ, Mạnh Thành Thiên lập tức quan sát con mồi, thấy đều là thỏ và gà rừng, lớn nhất cũng chỉ có một con lợn rừng thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta không săn được hồng hồ, Tiêu Ngọc Minh cũng không săn được, không tính là hắn ta thua.

Mà Tiêu Ngọc Minh căn bản không thèm để ý tới việc hắn ta có săn được hồng hồ hay không, cái mà hắn để ý là Mạnh Thành Thiên có săn được mỹ nhân không. Nhìn tình huống hiện tại hắn là không có. Nhưng cũng không vội, mới một ngày thôi mà.

“Mạnh Thành Thiên, ngày mai còn tới không?” Tiêu Ngọc Minh hỏi.

Mạnh Thành Thiên hừ một tiếng: “Chỉ cần ngươi tới thì ta tới.”

Bình Luận (0)
Comment