Tiêu Ngọc Minh sờ sờ con ngựa của mình, kiêu ngạo nói: “Tiểu gia còn chưa săn được hồng hồ, ngày mai tất nhiên phải tới.”
Mạnh Thành Thiên: “Vậy ngày mai ta cũng tới.”
Vốn là không đội trời chung, hai bên nói vài câu như thế rồi đưa nhân mã của mình rời đi, cưỡi ngựa trở về thành. Lúc Tiêu Ngọc Minh về tới Hầu phủ thì trời cũng đã tối, hắn đưa Thạch Mặc và Nghiên Đài trở về viện của mình.
Vừa vào phòng ngồi xuống, hắn đã hỏi Thạch Mặc: “Có phát hiện gì hay không.”
Nhiệm vụ chính của Thạch Mặc ngày hôm nay chính là xem chủ tớ Liễu Bích Cầm có động tĩnh gì hay không. Nghe Tiêu Ngọc Minh hỏi, hắn lập tức đáp: “Lúc chúng ta vừa đến Tây Sơn, nô tài có thấy nha hoàn thiếp thân của Liễu tiểu thư trộm nhìn về phía chúng ta, lúc ở bìa rừng nô tài cũng nhìn thấy nàng ta hai lần.”
Tiêu Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Đến lúc đó để đại ca nhìn rõ nữ tử hắn luôn đặt ở đầu quả tim, suýt nữa huỷ hoại toàn bộ Hầu phủ là ngươi như thế nào.”
“Đi, đến Thế An Uyển.” Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, lại nói: “Đưa mấy con thỏ tới đây.”
Chủ tớ ba người vô cùng náo nhiệt tới Thế An Uyển, Đường Thư Nghi mới vừa cho người dọn cơm lên, thấy hắn đã về bèn sai người dọn thêm bát đũa.
Tiêu Ngọc Minh đưa tay vào chậu nước nha hoàn bưng tới rửa tay, cười hì hì nói với Đường Thư Nghi: “Nương, hôm nay nhi tử có quà cho ngài.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu, ra vẻ không thèm để ý nói: “Còn có của muội.”
Tiêu Ngọc Châu vốn đang vui vẻ vì nghe hắn nói có lễ vật cho mình, nhưng khẩu khí này của hắn lại khiến người ta không vui vẻ nổi, còn muốn đánh hắn hai cái, nặng nề hừ một tiếng, bộ dáng kiêu ngạo.
Đường Thư Nghi không để ý hai huynh muội bọn họ náo loạn, cười hỏi: “Lễ vật gì a?”
“Mang lên đi.” Tiêu Ngọc Minh nhìn ra ngoài hô lên, Thạch Mặc bèn xách theo mấy con thỏ đi vào. Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Trời lạnh, nương dùng da thỏ này làm bao tay đi.”
Sau đó hắn cười xấu xa nhìn Tiêu Ngọc Châu: “Còn muội nữa.”
Tiêu Ngọc Châu tức đến mức mặt nhỏ phồng ra, Đường Thư Nghi cười ha ha nói: “Nhị ca trêu con thôi.”
Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, nhìn hai con thỏ mắt sáng lấp lánh: “Muội không làm bao tay, ta muội muốn nuôi.”
Tiêu Ngọc Minh khoát tay: “Tùy muội.”
Tiêu Ngọc Châu cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, vui vẻ chạy đến trước mặt Thạch Mặc, nhìn con thỏ trong tay hắn. Thấy ở giữa là một con thỏ nhỏ xíu, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn mình, lòng con bé mềm nhũn, chỉ vào nó rồi nói: “Ta muốn nó.”
Nói xong lập tức vươn tay muốn lấy, đại nha hoàn Thanh Mai của con bé lập tức bước lên bế con thỏ, cười nói: “Nô tỳ đi trị thương cho nó trước rồi lại mang tới cho cô nương.”
Trị thương chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải tắm rửa sạch sẽ cho con thỏ kia.
Tiêu Ngọc Châu lại nhìn thỏ con, sau đó gật đầu, còn nói: “Cho nó một ít thức ăn.”
Bên này, Tiêu Ngọc Thần hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Sao nhị đệ lại đi săn? Vết thương trên người đã ổn chưa?”
Tiêu Ngọc Minh lại không thèm để ý, cười hắc hắc hai tiếng: “Ta không ngồi yên được.”
“Đi săn ở đâu?” Tiêu Ngọc Thần thuận miệng hỏi.
Nghe tới vấn đề này, Tiêu Ngọc Minh theo bản năng muốn nhìn Đường Thư Nghi, nhưng ánh mắt của hắn còn chưa kịp ném tới chỗ nàng thì Đường Thư Nghi đã quay đầu nói với Tiêu Ngọc Châu còn đang xem thỏ: “Mau tới dùng bữa.”
Tiêu Ngọc Châu a một tiếng rồi quay lại chỗ ngồi, Tiêu Ngọc Minh yên lặng thở phào, thiếu chút nữa đã lộ chuyện rồi.
“Đến Tây Sơn săn.” Hắn bình tĩnh nói
Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại ghì chặt đôi đũa trong tay.