Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179. Người Trẻ Tuổi Gặp Nhiều Trắc Trở Cũng Không Phải Chuyện Gì Xấu 1

Chương 179. Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở cũng không phải chuyện gì xấu 1 Chương 179. Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở cũng không phải chuyện gì xấu 1

Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở cũng không phải chuyện gì xấu 1

Hai chữ Tây Sơn này đối với Tiêu Ngọc Thần mà nói là những từ ngữ vô cùng mẫn cảm. Nghe Tiêu Ngọc Minh nói đến Tây Sơn săn bắn, thần kinh của hắn lập tức căng thẳng. Hắn muốn hỏi Tiêu Ngọc Minh có đến thôn trang Tây Sơn không, có thấy Liễu Bích Cầm không, nhưng lại cố kỵ Đường Thư Nghi nên không hỏi, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Đường Thư Nghi tất nhiên cũng thấy vẻ khác thường của hắn, nhưng lại xem như không nhìn thấy gì, còn nói với Tiêu Ngọc Minh: “Dùng da thỏ làm bao tay chắc chắn sẽ rất đẹp, hơn nữa còn là thỏ nhi tử ta săn, đến lúc đó nương phải mang mỗi ngày.”

Tiêu Ngọc Minh cao hứng cười hắc hắc, lại nghe nương hắn nói: “Có gì con lại săn thêm báo hay hổ gì đó để làm giày cho ngoại công, ngoại công con chắc chắn sẽ mang mỗi ngày.”

Tiêu Ngọc Minh: “...”

Nương, nương thật sự tin tưởng con.

Ăn xong bữa tối, một nhà bốn người lại ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Tiêu Ngọc Thần có chút thất thần, mọi người đều biết nguyên nhân nhưng không ai nói gì. Nói chuyện xong, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cùng nhau rời khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Thần rốt cuộc cũng hỏi chuyện hắn muốn hỏi: “Đệ đến Tây Sơn có tới thôn trang không?”

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu: “Không có, chắc chắn có không ít người nhìn chúng ta chằm chằm, ta không dám đi.”

“Có nghe được tin tức gì của nàng không?” Tiêu Ngọc Thần lại hỏi.

Tiêu Ngọc Minh vẫn lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại ca, đến giờ ca vẫn chấp mê bất ngộ sao?”

Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Ta chỉ muốn biết nàng sống có tốt không thôi.”

“Tất nhiên là không a!” Tiêu Ngọc Minh nói: “Trước đây nàng ta cẩm y ngọc thực, hiện tại chỉ có thể đảm bảo ấm no thôi. Nhưng đây không phải là nàng ta tự tìm sao? Lúc trước mẫu thân nói đưa nàng ta đi, cho nàng ta cửa hàng và biệt viện, nếu nàng ta đồng ý thì nói không chừng sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều, nhưng nàng ta không đồng ý!”

Tiêu Ngọc Thần bị nói cho á khẩu không trả lời được, qua một hồi lâu, hắn nói: “Chờ một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ tiễn nàng đi.”

Đây là kết quả sau hai ngày hắn nghĩ tới nghĩ lui.

Tiêu Ngọc Minh nghe xong cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói đại ca này của hắn quá ngây thơ. Hai huynh đệ không nói thêm gì, ai về viện nấy. Tiêu Ngọc Thần không về phòng ngủ mà trực tiếp đến thư phòng.

Đi đến trước kệ sách, nhìn ô vuông chứa đầy cuộn tranh, ngây người thật lâu. Sau đó ra cửa gọi Trường Minh Trường Phong: “Đi lấy chậu than tới đây.”

Trường Minh Trường Phong không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi lấy chậu than tới, đặt chính giữa thư phòng. Tiêu Ngọc Thần đứng đó im lặng thật lâu, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, ôm những cuộn tranh kia ra đặt bên cạnh chậu than.

Nhẹ nhàng vuốt những bức họa đó một hồi, hắn lấy mồi lửa châm lên, lại lấy một bức họa trong đó đặt lên mồi lửa, phút chốc bức họa đã bén lửa.

Một bức, hai bức, tam bức...

Theo từng bức họa trên đất dần dần vơi đi, nước mắt của Tiêu Ngọc Thần cũng từ từ che kín gương mặt.

Trường Minh Trường Phong đứng bên cạnh thấy hắn như vậy, tuy biết Liễu Bích Cầm kia không xứng nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu. Mặc kệ Liễu Bích Cầm như thế nào, nhưng công tử nhà bọn họ thật sự đã trả giá một tấm chân tình.

Ở Thế An Uyển, chẳng bao lâu Đường Thư Nghi sẽ biết chuyện phát sinh ở Thanh Phong Uyển. Vì sợ Tiêu Ngọc Thần tự tìm Lương gia động thủ, phá hủy kế hoạch của nàng nên mấy ngày này nàng đều sai người giám sát hành động của Tiêu Ngọc Thần.

Bây giờ biết được hắn đốt tranh, còn khóc, nàng nặng nề thở dài một tiếng. Tình yêu tuổi trẻ mà!

“Xem ra, lần này đại công tử đã hạ quyết tâm.” Thúy Vân nói.

Đường Thư Nghi ừ một tiếng: “Xem như có chút tiến bộ, nhưng tổn thương lớn hơn còn đang chờ hắn phía sau.”

Bình Luận (0)
Comment