Rốt cuộc vẫn là yêu sai người 1
Nam nhân kiêng kị nhất chính là việc người ta nói mình không được, mấy lời vừa rồi của Tiêu Ngọc Minh chính là nói phương diện kia của Mạnh Thành Thiên không được. Mạnh Thành Thiên sao có thể nhẫn nhịn, xông tới muốn đánh nhau với Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh đã hung hăng vung roi ngựa trước khi hắn ta kịp vọt tới, tiếng roi quật giòn tan làm Mạnh Thành Thiên chùn bước. Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Ngươi nói ngươi bao lớn rồi, người khác kích một cái đã hùng hổ lao lên, ngươi như vậy thật khó thành ngọc quý.”
Mạnh Thành Thiên: “...”
Mẹ nó, một tên ăn chơi trác táng lại dám nói hắn ta không thể thành ngọc quý, là người đều không thể nhẫn. Hắn ta lại lăm lăm đi tới chỗ Tiêu Ngọc Minh, nhưng còn chưa chạm được người thì Tiêu Ngọc Minh đã xoay người nhảy lên ngựa chạy mất. Hắn ta cũng vội vàng lên ngựa, đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh giục ngựa chạy như bay ở phía trước, thấy Mạnh Thành Thiên đuổi tới, bèn nở một nụ cười, điều khiển ngựa chạy về phía thôn trang Tây Sơn của phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn tất nhiên sẽ không tiến vào thôn trang mà chỉ chạy lòng vòng bên ngoài, Mạnh Thành Thiên vẫn đuổi theo sau không bỏ.
Nói là bên ngoài nhưng thật ra vẫn cách thôn trang khá xa. Nhưng người trong thôn trang vẫn biết Hầu phủ nhị công tử cưỡi ngựa chạy tới đây. Ngày hôm qua phu thê Quan Hữu Căn đã biết Tiêu Ngọc Minh tới Tây Sơn, nhưng cũng biết tính tình của nhị công tử này, cảm thấy khả năng hắn lén trốn tới đây là rất lớn, tùy tiện chào hỏi sợ hắn sẽ không vui nên phu thê bọn họ coi như không biết.
Nhưng bây giờ nhị công tử đã chạy tới thôn trang, bọn họ không thể coi như không biết. Quan đại tẩu nhìn Quan Hữu Căn hỏi: “Lão nhân, ông xem phải làm sao bây giờ?”
Quan Hữu Căn bên cạnh thôn trang, nhìn Tiêu Ngọc Minh thúc ngựa chạy như điên, phía sau còn có một cẩm y công tử, cau mày nhất thời cũng không biết phải làm sao. Ông ấy nhìn nhi tử Quan Nghi Niên, hỏi: “Nghi Niên, con nói xem phải làm sao đây?”
Quan Nghi Niên cũng nhìn Tiêu Ngọc Minh đang phi ngựa như bay, lại nhìn Hồng Nhi đang lấp la lấp ló, lại nhớ tới chuyện Hầu phu nhân đã dặn dò lúc ở chùa Sùng Quang, dường như đã hiểu được gì đó, bèn nói: “Không cần phải xen vào, chúng ta coi như không quen biết nhị công tử.”
“Này... cái này làm sao mà được? Nhị công tử đã đến cạnh thôn trang rồi, chúng ta không tới thỉnh an thì sao mà được.” Quan đại tẩu nói.
Quan Nghi Niên ghé sát vào tai Quan đại tẩu, nhỏ giọng nói: “Nương, ngài ngẫm lại chuyện ở chùa Sùng Quang đi, tại sao Hầu phu nhân muốn ngài nói mấy lời đó trước mặt Liễu cô nương?”
Quan đại tẩu nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, kinh ngạc nói: “Hầu phu nhân muốn cho người câu dẫn...”
“Nương!”
Quan Nghi Niên hô một tiếng, Quan đại tẩu vội vàng im miệng, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Quan Nghi Niên thấy thế bèn đỡ bà ấy về phòng nghỉ ngơi, nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện của Hầu phủ không liên quan tới chúng ta, ngài cũng không có hại Liễu cô nương, Hầu phu nhân cũng không có, hết thảy đều là nàng ta tự mình lựa chọn.”
“Nương biết, nương biết.” Quan đại tẩu vuốt ngực nói: “Ta chỉ cảm thấy mấy đại gia tộc này thật lắm quanh co.”
Quan Nghi Niên cười, tới đâu hay tới đó đi!
Mà lúc này, ở một góc thôn trang, Quan Hữu Căn đang cẩn thận nghe Thạch Mặc dặn dò: “Nhớ kỹ, mấy ngày nay cho dù đám người kia hỏi cái gì thì phải nói thôn trang này không liên quan gì đến Hầu phủ, thôn trang này của là của Quan gia.”
Thái độ cẩn thận nghiêm túc của Thạch Mặc khiến tim Quan Hữu Căn nhảy lên, ông ấy trịnh trọng gật đầu: “Tiểu ca nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định nhớ kỹ.”
Thạch Mặc mỉm cười nhìn ông ấy: “Vậy làm phiền Quan trang đầu.”
Nói xong, hắn lắc mình ra khỏi thôn trang, tim Quan Hữu Căn vẫn nhảy thình thịch.