Rốt cuộc vẫn là yêu sai người 2
Mà bên này, Hồng Nhi đang nhỏ giọng nói với Liễu Bích Cầm: “Nô tỳ đã quan sát kỹ rồi, Tiêu nhị công tử cưỡi ngựa đi phía trước, có một vị công tử theo sau, bộ dạng đường đường, ngọc quan trên đầu đều là dương chi bạch ngọc. Tiểu thư, ngài phải nắm lấy cơ hội!”
Liễu Bích Cầm nắm chặt khăn tay, không kêu một tiếng.
Hồng Nhi sốt ruột, lại thúc giục: “Tiểu thư, ngài mau quyết định a! Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác đâu!”
“Giúp ta trang điểm thay y phục.” Liễu Bích Cầm quyết tuyệt nói.
“Ai da, nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho tiểu thư thành đóa phù dung.” Hồng Nhi cao hứng nói.
Tiêu Ngọc Minh chạy bên ngoài thôn trang đã nửa vòng mà không hề nhìn thấy bóng dáng Liễu Bích Cầm, hắn có chút sốt ruột. Chẳng lẽ cách này không đúng sao? Liễu Bích Cầm không dám hiện thân dưới cái nhìn chăm chú của đám đông? Nếu như vậy thì thật phiền toái, phải nghĩ cách khác để Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên gặp mặt.
Hắn tin với cái tính háo sắc của Mạnh Thành Thiên, Liễu Bích Cầm lại là một mỹ nhân, chỉ cần liếc mắt một cái là Mạnh Thành Thiên chắc chắn không quên được, cũng không bỏ xuống được. Chỉ cần hai người có thể tằng tịu với nhau thì kế hoạch đã thành công được phân nửa rồi.
Ngay lúc hắn đang sốt ruột, bỗng nhiên ở phía trước cách đó không xa, một thân ảnh màu cam nhạt yểu điệu xuất hiện. Tóc dài đen mượt chỉ cài một chiếc trâm hoa, da như bạch ngọc, mặt tựa phù dung, quả nhiên là mỹ nhân kiều diễm kinh hồng.
Tiêu Ngọc Minh không khỏi thở dài trong lòng, đại ca hắn mê đắm Liễu Bích Cầm này cũng là có nguyên nhân, chỉ dựa vào dung mạo này, ở Thượng Kinh không phải đệ nhất mỹ nhân thì cũng là đệ nhị. Hơn nữa bọn họ còn có tình cảm từ nhỏ lớn lên bên nhau...
Ai!
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đại ca hắn vẫn là trao tình cảm sai người!
Hắn ở bên này thở dài, Mạnh Thành Thiên ở phía sau đã ngây ngốc, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Mà lúc này mỹ nhân đang tựa vào gốc cây, vẻ mặt buồn rầu, càng nhìn càng thấy thương.
Ghìm chặt dây cương cho ngựa dừng lại, hắn ta xoay người xuống ngựa, sửa sang y phục rồi cẩn thận đi tới chỗ mỹ nhân. Chờ khi gần tới nơi, hắn ta chắp tay thi lễ: “Cô nương, tại hạ hữu lễ!”
Liễu Bích Cầm đứng cạnh gốc cây sầu bi, nghe tiếng của hắn ta thì “hoảng sợ”, vội vàng trốn sau lưng Hồng Nhi. Hồng Nhi cũng vội vàng che chắn cho nàng ta, chỉ lộ ra một góc áo.
Mạnh Thành Thiên không nhìn thấy người, trên mặt có chút mất mát, nhưng vẫn lễ phép nói: “Tiểu thư đừng sợ, ta không phải người xấu. Ta tên Mạnh Thành Thiên, xuất thân Mạnh gia Thượng Kinh. Tỷ phu của ta là bào đệ của Lương quý phi.”
Lúc giao tế thông thường hắn ta chỉ cần bày ra cái thân phận này thì mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng lần này vị mỹ nhân tránh sau nữ tỳ kia lại mảy may bất động, còn khiếp sợ yêu kiều nói: “Tiểu nữ tử vô tình quấy rầy đến công tử, mong công tử thứ lỗi. Nam nữ khác biệt, mong công tử nhanh rời đi đi.”
Mạnh Thành Thiên sao có thể rời đi, hắn ta tiến lên một bước nói: “Tại hạ có thể gặp tiểu thư ở đây cũng xem như chúng ta có duyên phận. Xin hỏi tiểu thư là khuê tú nhà ai?”
Lúc này, chỉ nghe mỹ nhân thở dài một tiếng, sầu bi vô tận, tim Mạnh Thành Thiên đã nhũn ra. Hắn ta hỏi: “Vì sao tiểu thư lại ai thán?”
Mỹ nhân không nói gì, nữ tỳ chắn trước mặt lại mở miệng: “Tiểu thư nhà ta tới Thượng Kinh tìm người thân, nhưng vẫn không tìm được người, trên đường quay về lại bị cướp mất lộ phí, cũng may có người hảo tâm thu nhận hai ta, nhưng sau này bọn ta phải làm sao đây?”
Mạnh Thành Thiên nghe xong thì mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói: “Thân thích tiểu thư tên họ là gì? Thượng Kinh lớn như vậy, một nữ tử yếu đuối như nàng sao có thể tìm được? Không bằng tiểu thư cùng ta hồi kinh, ta giúp tiểu thư tìm người được không?”