Sau này không còn liên quan gì nữa 1
Loại chuyện thôn gian thế này, đừng nói tới hai bên cất giấu tâm tư gì, chỉ cần ngươi tình ta nguyện là có thể thành, Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên chính là như vậy. Liễu Bích Cầm muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, tìm cá người tiếp tục nuôi nàng ta như chim hoàng yến. Mạnh Thành Thiên lạ loại thấy sắc là nổi lòng tham, muốn chiếm giữ mỹ nhân cho riêng mình, hai người vừa vặn gặp được nhau thôi.
Hai người ngươi đưa ta đẩy, chẳng bao lâu Liễu Bích Cầm đã ngượng ngùng đồng ý với Mạnh Thành Thiên sẽ theo hắn ta vào kinh tìm kiếm thân nhân. Mạnh Thành Thiên vô cùng cao hứng , muốn lập tức ôm mỹ nhân thân thiết một phen.
Nhưng Liễu Bích Cầm nói phải cáo biệt hộ nông gia kia, đồng thời thu thập hành lý. Mạnh Thành Thiên muốn đi cùng nhưng Liễu Bích Cầm lại lấy do danh tiết nữ nhi quan trọng để cự tuyệt. Mạnh Thành Thiên chỉ có thể từ bỏ, nhưng hắn ta cũng không rời đi mà ở lại đó canh giữ.
Tiêu Ngọc Minh đứng cách đó không xa thấy Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên tằng tịu với nhau, tuy nói là đã đạt được mục đích nhưng trong lòng thật không thoải mái. Nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần đối với Liễu Bích Cầm nhất vãng tình thâm, nếu hắn biết Liễu Bích Cầm làm chuyện thế này thì hắn sẽ nghĩ gì, Tiêu Ngọc Minh có chút lo lắng.
Vung roi hung hăng quất xuống, con ngựa mị đau lập tức phóng lên chạy như điên, Liễu Bích Cầm tổn thương đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ, nàng ta đáng chết!
Chạy một đoạn lại nhìn thấy Nghiên Đài, Tiêu Ngọc Minh nhỏ giọng sai hắn tới phủ Quốc công lấy hồng hồ, qua ngày hôm nay, chuyện ở Tây Sơn xem như đã giải quyết xong.
Bên này, Liễu Bích Cầm được Hồng Nhi dìu về thôn trang, vừa vào phòng đã nhào lên giường khóc lớn. Nàng ta và Tiêu Ngọc Thần là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, lúc nàng ta gian nan nhất cũng là hắn vươn tay kéo nàng ta ra khỏi hố lửa.
Thời gian lâu như vậy, nàng ta đều dựa vào hắn, nàng ta cho rằng đời này sẽ cứ như vậy. Tuy nàng ta không thể làm chính thê của hắn nhưng Tiêu Ngọc Thần chắc chắn sẽ yêu thương nàng ta nhất.
Nhưng nàng ta không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này. Mạnh Thành Thiên kia vừa nhìn đã biết không phải là chính nhân quân tử, bộ dạng lại kém Tiêu Ngọc Thần không ít, bảo nàng ta làm sao cam tâm?
Nhưng nàng ta không cam lòng thì sao? Hiện tại chỉ có Mạnh Thành Thiên mới có thể cứu nàng ta ra khỏi lồng giam này, không cần phải cực khổ như vậy nữa.
“Tiểu thư.” Hồng Nhi ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên: “Nô tỳ cũng từng nghe về Mạnh công tử này, hắn ta là nhi tử Mạnh đại nhân có lúc tuổi già, người nhà cực kỳ yêu thương. Hơn nữa, Mạnh gia còn có Lương quý phi làm chỗ dựa, ngài cố gắng dỗ dành Mạnh công tử, nói không chừng còn có thể cứu phu nhân và công tử.”
Liễu Bích Cầm dần dần ngưng khóc, ngồi thẳng dậy, Hồng Nhi vội vàng lau nước mắt cho nàng ta, còn nói: “Tiểu thư, mau chuẩn bị đi, đừng để Mạnh công tử chờ lâu sốt ruột.”
Liễu Bích Cầm hít sâu một hơi, đi đến cái bàn hỏng một chân bên cạnh cửa sổ loang lổ, nhìn căn phòng đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn, một chút không nỡ này cũng biến mất hoàn toàn. Tình ái nào có quan trọng bằng việc sống sót.
“Giúp ta rửa mặt chải đầu đi.” Nàng nói.
“Vâng.”
Hồng Nhi vội vàng ra ngoài lấy nước ấm, lại đụng phải Quan đại tẩu ở phòng bếp. Nghĩ đến chủ tớ bọn họ bị Hầu phu nhân cưỡng ép đưa tới thôn trang, không biết nếu bọn họ rời đi, Quan đại tẩu có ngăn cản hay không, nàng ta cười nói với Quan đại tẩu: “Quan đại tẩu bận gì sao?”
Quan đại tẩu đang cùng một tiểu nha hoàn vội vã hấp màn thầu, Quan gia không phải nô bộc của Hầu phủ, cuộc sống hằng ngày cũng không quá kém, tất nhiên có thể mua được nha hoàn.