Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đập hạnh đào, từ kỹ năng đập hạnh đào, đến sở thú trong phủ Quốc Công, một con khỉ sinh ra hai con khỉ nhỏ, sau đó lại hẹn cùng nhau học cưỡi ngựa. Bất tri bất giác, liền đến giờ ăn trưa.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đến ăn cơm, thấy Đường An Lạc cũng ở đó, hai bên hành lễ chào hỏi, Đường An Lạc tiếp tục chơi với Tiêu Ngọc Châu, chỉ là thình thoảng nàng ấy lại nhìn Tiêu Ngọc Thần vài lần. Thấy trên mặt hắn ốm yếu, nàng cảm thấy nhất định là vì Lưu Nhị Tần, trong lòng nàng thở dài.
Bữa trưa, Đường Thư Nghi bảo người dọn cơm riêng, mặc dù là biểu huynh muội, nhưng cổ đại có quy tắc, nam nữ bảy tuổi không cùng bàn, thân huynh muội trong nhà thì không sao, còn biểu huynh muội không thể ăn cơm cùng nhau.
Buổi chiều, Tiêu Ngọc Châu không phải đến gia thục học, con bé liền dẫn Đường An Lạc về phòng chơi, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh người đọc sách thì về đọc sách, người luyện võ thì đi luyện võ, còn về chút tâm tư của Đường nhị phu nhân, Đường An Lạc hoàn toàn không biểu hiện ra, Đường Thư Nghi đương nhiên cũng không biết.
Đường Thư Nghi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi tỉnh dậy, Thuý Vân đến báo cáo, nói nhị phòng phu nhân đến, Đường Thư Nghi vội vàng mời người vào. Tiêu nhị phu nhân khoảng ba mươi tuổi, mặt hơi phát tướng, nhưng nhìn vào lại thấy rất đoan trang.
Đường Thư Nghi bảo người mang trà lên, hai người khách khí hàn huyên một hồi. Mặc dù đều được gả vào Tiêu gia, nhưng một người là đích, một người là thứ. Hơn nữa, địa vị nương gia của Tiêu nhị phu nhân khá thấp, không phải người cùng một vòng tròn với nguyên thân. Cho nên hai người mặc dù là đều gả vào Tiêu gia, nhưng bình thường cũng không qua lại nhiều.
Tuy nhiên, sau khi trò chuyện vài câu, Đường Thư Nghi bắt đầu khâm phục vị mẹ chồng đã mất của nàng. Nuôi dạy Tiêu Kính thành người nhát như thỏ đế, nhưng lại cưới cho hắn ta một tức phụ hào phóng lanh lợi, có thể phân biệt đúng sai, như vậy người nói không nói gì được, mà cho dù đã phân gia, Tiêu Kính cũng có thể sống tốt.
"... Cái tính khí kia của lão gia nhà ta, ta cũng không có cách nào khác, chỉ là khiến Ngọc Châu chịu oan ức rồi." Tiêu nhị phu nhân nói đến chuyện Tiêu Kính tìm Tiêu Ngọc Châu, hôm nay nàng ấy đến đây là để dọn dẹp đống lộn xộn cho Tiêu Kính.
Nếu như nàng ấy đã nói như vậy, Đường Thư Nghi tự nhiên sẽ không nói gì, mỉm cười nói: "Tính khí của nhị đệ như thế nào ta cũng biết, Ngọc Châu cũng biết, sẽ không để trong lòng. Vừa nãy Ngọc Thần còn nói muốn tìm hắn để nói về chuyện đó, nhưng ta ngăn nó lại."
"Không được, cứ để Ngọc Thần dạy dỗ hắn một trận." Tiêu nhị phu nhân vội vàng nói: "Lần này dạy cho hắn một bài học, lần sau hắn sẽ không dám nữa."
Đường Thư Nghi: "..."
"Cũng đừng bảo Ngọc Thần xem hắn là trưởng bối, có một số lời ta cũng ngại nói," Tiêu nhị phu nhân lại nói: "Ngọc Thần sau này sẽ làm chủ cả gia tộc chúng ta, tự nhiên có tư cách khiển trách hắn."
Nói rồi, nàng ấy lại thở dài: "Chỉ là sau này phải khiến Ngọc Thần bận tâm rồi."
Đường Thư Nghi không thể không khen ngợi Tiêu nhị phu nhân thông minh, buông tha Tiêu Kính, đổi lấy sự bảo vệ của Hầu phủ. Để Tiêu Ngọc Thần khiển trách Tiêu Kính, còn nói sau này phải Tiêu Ngọc Thần bận tâm, tất cả đều muốn nói, nhị phòng bọn họ vẫn luôn nghe theo quản giáo của Hầu phủ, đương nhiên Hầu phủ cũng phải che chở cho bọn họ.
Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi không phản đối, sự cường đại của một gia tộc, không phải do một hai người chống đỡ, mà cần tất cả tử đệ của gia tộc cùng nhau chống đỡ. Tiêu nhị phu nhân là một người thông minh, hài tử mà nàng ấy dạy dỗ, chắc chắn cũng sẽ không tồi.
"Đều là người một nhà, người cũng đừng nói chuyện xa cách như vậy." Đường Thư Nghi nói: "Trở về ta sẽ bảo Ngọc Thần nghiêm túc nói chuyện với nhị thúc của nó, đây cũng là trách nhiệm của nó."