Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216. Đó Đều Là Những Sinh Mệnh Còn Sống Sờ Sờ! 2

Chương 216. Đó đều là những sinh mệnh còn sống sờ sờ! 2 Chương 216. Đó đều là những sinh mệnh còn sống sờ sờ! 2

"Miêu di nương kia, lúc trước là nô tỳ thiếp thân của lão gia nhà ta, sau này mới bới đầu thành di nương." Tiêu nhị phu nhân nói đến di nương của Tiêu Thanh Vũ, "Nàng ta ở bên cạnh lão gia ta lâu rồi, tình cảm tự nhiên sâu đậm hơn, lão gia nhà ta cũng sủng ái hơn vài phân, không nghĩ tới nàng ta không biết chút chừng mực nào. Ta đã hạ lệnh cấm túc hai mẫu nữ nàng ta, sau này Tiêu Thanh Vũ không cần đến gia thục học nữa, ở nhà học lại quy tắc rồi nói tiếp."

Đường Thư Nghi không bình luận gì về chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện nhà của nhị phòng, chỉ cần Tiêu Thanh Vũ ngừng gây rắc rối ở trước mặt Tiêu Ngọc Châu nữa là được. Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Tiêu phu nhân rời đi, Đường Thư Nghi nghĩ trong lòng, sau này bảo Tiêu Ngọc Thần để ý đến mấy nam đinh bên nhị phòng hơn, nếu như có hạt giống tốt, nên bồi dưỡng thì phải bồi dưỡng cho tốt.

Đang nghĩ về chuyện này, Đường An Lạc và Tiêu Ngọc Châu đã đi tới, Đường An Lạc chuẩn bị cáo từ về nhà. Đường Thư Nghi nói ra ý định muốn giữ nàng ấy ở lại Hầu phủ thêm vài ngày nữa, nhưng Đường An Lạc nói còn phải về nhà học nữ hồng, từ chối lời mời.

Còn Tiêu Ngọc Châu nghe Đường An Lạc nói về nhà học nữ hồng, muốn trợn mắt nhìn nàng ấy, nàng ấy mà cũng đòi học nữ hồng, không chọc đầu ngón tay thành cái sàng đã là không tồi rồi. Nhưng là khuê mật thân nhất, con bé liền không vạch trần.

Đường An Lạc vui vẻ rời đi, nói mấy ngày nữa lại tới. Sau khi nàng ấy rời đi, Đường Thư Nghi kể chuyện Tiêu nhị phu nhân vừa đến cho Tiêu Ngọc Châu một lần, còn phân tích sự thông minh của Tiêu nhị phu nhân cho con bé nghe, có một số chỗ Tiêu Ngọc Châu không hiểu, Đường Thư Nghi nói với con bé: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ là được rồi, sau này con sẽ từ từ hiểu được."

Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi mỉm cười hỏi con bé: "Chơi với An Lạc có vui không?"

Tiêu Ngọc Châu lại gật đầu, còn nói: "Chơi với biểu tỷ Lạc Nhi rất an tâm, không giống như khi đối mặt với Tiêu Thanh Vũ, phải đề phòng khắp nơi."

"Ừm, An Lạc tính cách hoạt bát, không có ý xấu với người khác, rất tốt." Đường Thư Nghi nắm lấy tay con bé nói: "Nên kết giao với những bằng hữu như vậy, cùng chí hướng, sẽ không lợi dụng lẫn nhau, cũng không cần nghi ngờ lẫn nhau. Sau này nương dẫn con ra ngoài làm quen với nhiều người, con có có thể kết giao với nhiều bằng hữu cùng chí hướng hơn."

"Vâng." Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nói: "Lạc Nhi biểu tỷ nói, trời ấm sẽ học cưỡi ngựa với con, nương người biết cưỡi ngựa không?"

Đường Thư Nghi lắc đầu, nhưng nàng cảm thấy mình có thể học được, liền nói: "Sau này nương học với các con."

"Vậy thì quá tốt rồi." Tiêu Ngọc Châu vỗ tay nói: "Chúng ta có nên đi mua ngựa trước không? Con muốn một con bạch mã, loại trắng như tuyết."

Đường Thư Nghi không hiểu sao lại nghĩ tới bạch mã hoàng tử, mỉm cười nói: "Được, ngày mai nương sẽ cho người tìm một con ngựa trắng như tuyết cho con."

Tiêu Ngọc Châu vui vẻ nép vào vòng tay nàng, Đường Thư Nghi ôm lấy con bé cũng mỉm cười.

Ngày thứ hai, nàng thật sự phân phó Triệu quản gia tìm một con ngựa ôn thuận trắng như tuyết. Triệu quản gia vừa nghe thấy yêu cầu này, liền biết không dễ tìm, nhưng vẫn dụng tâm bảo người đi nghe ngóng, đúng thật còn đừng nói, mười ngày sau, thật sự tìm thấy một con ngựa ôn thuận trắng như tuyết.

Tiêu Ngọc Châu thấy nó thì vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, ngay tại chỗ đặt tên cho nó là Đạp Tuyết.

Mà tại lúc này, cuộc đấu tranh giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng đi đến hồi kết. Không ngoài dự liệu kết thúc trong sự thất bại Nhị hoàng tử. Giờ khắc này, bên ngoài ngự thư phòng, Lương quý phi mặc thường phục, mặt mày hốc hác quỳ gối, cầu xin hoàng thượng tha cho Lương Kiện An một mạng.

Phe phái của Đại hoàng tử, vạch trần việc Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi của tội thần chỉ là khởi đầu, và sau đó liệt kê một loạt bằng chứng về tội ác của hắn ta, chẳng hạn như coi mạng người như cỏ rác, cướp đoạt dân nữ và nhiều tội trạng khác, tất cả đều có bằng chứng xác thực.

Hoàng thượng lúc đầu chỉ nhìn hai hoàng tử đánh nhau, nhưng sau khi nhìn thấy tội ác của Lương Kiện An, y thực sự tức giận. Y biết Lương Kiện An dựa vào thế lực của Lương quý phi, ở Thượng Kinh vô cùng bừa bãi, nhưng y lại không ngờ lại làm ra nhiều tội ác như vậy, đó đồi là những sinh mệnh đang sống sờ sờ!

Bình Luận (0)
Comment