Mùa đông ở Thượng Kinh lạnh đến thấu xương, Lương quý phi mặc thường phục quỳ trên mặt đất đá xanh lạnh lẽo, cái lạnh từ đầu gối xâm nhập vào cơ thể nàng ta, khiến cơ thể nàng ta không ngừng run rẩy. Gương mặt đã không còn hồng hào như trước nữa, mà trở nên tím tái, nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù có như vậy, cũng không làm giảm đi tư dung của nàng ta.
".... Thần thiếp xuất thân hàn vi, thời thơ ấu, phụ thân đọc sách gần như phải dùng hết tiền trong nhà, thần thiếp và đệ dệ mỗi ngày chỉ có thể ăn vài ba rau dại để lót bụng. Lúc đó đệ đệ mặc dù còn nhỏ, nhưng luôn bảo vệ thần thiếp, có lần thần thiếp mắc bệnh, đệ đệ ba ngày không ăn một chút đồ ăn, đưa hết rau dại của hắn cho thần thiếp. Thần thiếp mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng hắn không thôi. Bệ hạ, là thần thiếp quản giáo hắn không tốt, cầu bệ hạ tha cho hắn một mạng..."
Lương quý phi chắp hai tay xuống đất, đầu đập xuống đất quỳ lạy, không lâu sau trên trán tím một mảnh.
Hoàng đế trong ngự thư phòng, cầm bút son phê duyệt sổ con, nghe tiếng khóc cầu xin bên ngoài của Lương quý phi, cau mày lại, đặt bút son xuống nói với Tiêu Khang Thịnh, cho nàng ta vào.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, đích thân duỗi tay đỡ Lương quý phi dậy, thấp giọng nói: "Quý Phi, hoàng đế bảo ngài vào."
Lương quý phi đứng dậy, lau nước mắt nói: "Cảm ơn Tiêu công công."
"Không dám." Tiêu Khang Thịnh vội vàng nói.
Lương quý phi đi theo Tiêu Khang Thịnh vào ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng đế nàng ta lập tức muốn quỳ xuống, nhưng còn chưa kịp quỳ đã được Hoàng đế đỡ lấy, nghe thấy y thở dài nói: "Sao hà cớ gì phải làm vậy."
Lương quý phi vẫn quỳ xuống, sau đó dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn Hoàng đế nói: "Ngài cứ để thần thiếp quỳ đi, thần thiếp không quản giáo được đệ đệ, khiến hắn phạm nhiều tội lỗi như vậy, thần thiếp có tội."
Hoàng đế thấy vậy cũng không bảo nàng ta đứng dậy nữa, đi đến bên cạnh ngồi xuống, khẽ cúi đầu nhìn Lương quý phi rồi nói: "Quý Phi, ngươi có biết trên tay đệ đệ ngoan của ngươi có bao nhiêu mạng người không?"
Lương quý phi quỳ trên mặt đất, đầu dán xuống mặt đất rơi lệ không nói.
Hoàng đế lại nói: "Mười hai mạng, trọn vẹn mười hai mạng người."
Những lời phía sau, giọng điệu của Hoàng đế đã tràn ngập sự phẫn nộ, y tiếp tục nói: "Bởi vì phát sinh tranh chấp mua bán đất đai với người khác, sau đó hắn ta liền lệnh người sát hại. Nhìn trúng một nữ tử, nữ tử đó có vị hôn phu, hắn ta liền sai người giết chết vị hôn phu kia, còn có tiểu ăn xin, chỉ vì đưa một bức thư, sống sờ sờ bị đánh chết.. Người như vậy nếu như không giết, giữ lại để khơi dậy lòng dân phẫn nộ sao?"
"Bệ hạ, là thần thiếp quản giáo không nghiêm." Lương quý phi ngã xuống đất khóc lóc nói, cho dù nàng ta có thông minh đến đâu, cũng không thể chối cãi với những tội ác mà Lương Kiện An đã gây ra.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng ta, thấy nàng ta y sam đơn bạc, đầu tóc lộn xộn, mặt cũng bị lạnh đến tím tái, tâm vẫn mềm xuống, dù sao cũng là nữ nhân được sủng ái nhiều năm. Y nói: "Quý Phi, ngươi là một người thông minh, nên biết đánh đổi. Đệ đệ ngươi quan trọng, hay là Nhị hoàng tử của chúng ta quan trọng?"
Lương quý phi nghe y nói như vậy, biết tính mạng của Lương Kiện An thật sự không thể cứu được nữa. Nhớ lại quá khứ khi còn nhỏ của hai người bọn họ, nàng ta khóc không thành tiếng, cuối cùng quỳ gối dưới chân hoàng đế, nắm lấy góc áo choàng của y mà khóc: "Thần thiếp biết hắn ta nghiệp chướng nặng nề, nhưng khẩn cầu bệ hạ tha cho hài tử và người nhà của hắn ta."
"Tội ác của hắn ta có tịch gia diệt tộc cũng không ngoa, nhưng nể tình ngươi và Cảnh Minh, chỉ xử tội một mình hắn ta. Nhưng thê nữ của hắn ta, đều không thể ở lại Thượng Kinh." Hoàng đế nói.
Tên của Nhị hoàng tử là Lý Cảnh Minh.
Lương quý phi lại lần nữa tạ chủ long ân, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
"Ngươi trở về đi, sau này khuyên bảo Cảnh Minh nhiều hơn." Hoàng đế lại nói.