Mặc dù thông tin thời cổ đại bị hạn chế, nhưng đại gia tộc đều có con đường tin tức của riêng mình, Lương Kiện An sắp bị xử tử, cả Lương gia phải thu dọn đồ đạc trở về quê hương, lúc này, Lương nhị phu nhân Mạnh Tú Trân hoà ly với Lương Kiện An, những người trong vòng thượng tầng Thượng Kinh, rất nhanh liền biết được, Đường Thư Nghi cũng như vậy.
Khi Triệu quản gia đến báo tin, Đường Thư Nghi bọn họ vừa ăn cơm tối xong, một nhà bốn người đang trò chuyện. Nghe được tin tức này, Đường Thư Nghi trầm mặc một lúc rồi nói: "Những người sẵn sàng đánh đổi, cuộc sống sẽ không đến nỗi quá tệ."
Chỉ là, có thể giữ được tính mạng hay không, còn phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu.
Ba huynh muội đều không hiểu câu nói này của nàng, Đường Thư Nghi giải thích với bọn họ: "Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vì để chính mình sống tốt, đều có thể vứt bỏ mọi thứ, người như vậy tự nhiên có thể sống tốt. Chỉ là người bình thường không làm được như vậy, bởi vì không vượt qua được rào cản trong lòng mình."
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều hiểu rõ gật gật đầu, Tiêu Ngọc Châu vẫn như hiểu như không, Đường Thư Nghi nói với con bé: "Mạnh Tú Trân lựa chọn hoà ly vào lúc này, chẳng qua là vì nàng ta không muốn rời khỏi Thượng Kinh, không muốn sống ở một nơi nghèo nàn hẻo lánh. Chuyện này không có gì đáng trách, mọi người đều muốn sống một cuộc sống tốt. Tuy nhiên, nàng ta hoà ly với Lương Kiện An, hai nữ nhi của nàng ta không có phụ thân, lại không có mẫu thân ở bên cạnh, những ngày tháng sau này sẽ khó khăn đến mức nào, không đoán cũng biết được."
"Mà nàng ta hoà ly, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ nữ quyến của gia tộc Mạnh gia. Người bình thường, đại khái đều vì những yếu tố này mà do dự, cuối cùng chọn trở về quê hương với Lương gia. Nhưng Mạnh Tú Trân lại từ bỏ nữ nhi của nàng ta, không quan tâm đến danh tiếng toàn bộ nữ quyến của Mạnh gia, chỉ cần nàng ta có thể sống tốt."
"Tuy nhiên, người khác sẽ đàm tiếu nàng ta, còn nữa tộc nhân Mạnh thị cũng sẽ oán hận nàng ta!" Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Không quan tâm là được, không quan tâm đến những lời bàn tán đó, cũng không quan tâm người khác có oán hận hay không, chỉ cần nàng ta không quan tâm, không có gì có thể làm tổn thương nàng ta."
Tiêu Ngọc Minh lúc này mới nói: "Nàng ta cũng là một người tàn nhẫn."
"Chỉ là ngày tháng tốt đẹp của nàng ta có thể kéo dài bao lâu, còn phải xem bản lĩnh của nàng ta đến đâu." Đường Thư Nghi nói.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần mang theo sự thờ ơ, nói: "Lương quý phi sẽ không tha cho nàng ta, chỉ là bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nàng ta chết."
Đường Thư Nghi hài lòng gật đầu, hai nhi tử của nàng đã trưởng thành hơn không ít, nàng lại nói: "Sau này tránh xa Mạnh Tú Trân một chút, không phải vì sợ nàng ta, mà vì không cần phải vì nàng ta mà gây ra rắc rối không cần thiết."
Ba huynh muội đều nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi thở dài nói: "Mặc dù nói quan hệ trước đây của chúng ta với Lương gia như nước với lửa, nhưng lần này Lương Kiện An chết, mối hận thù giữa chúng ta với Lương quý phi và Nhị hoàng tử, càng thêm sâu hơn. Sau này, chỉ cần có liên quan đến Nhị hoàng tử và Lương quý phi, đều phải cẩn thận."
Ba huynh muội biết mức độ nặng nhẹ của vấn đề, lại lần nữa nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng cũng không cần phải sợ bọn họ," Đường Thư Nghi lại nói: "Chuyện bọn họ cần kiêng dè, nhiều hơn chúng ta."
Nhị hoàng tử muốn tranh giành hoàng vị, phong bình của hắn ta, hình tượng và vị trí của hắn ta trong lòng Hoàng đế, quyền hành thế lực trong triều đình, và nhiều thứ khác, mọi mặt đều phải bận tâm đến Nhưng bọn họ thì khác, những gì họ phải làm trước mặt, chính là đóng cửa sống cuộc sống của chính mình, khiến ba hài tử mau chóng trưởng thành.
Nhu cầu ít, chuyện cần bận tâm cũng ít, khi đối mặt với mọi chuyện, càng dễ dàng đưa ra quyết định. Đường Thư Nghi bây giờ có một nguyên tắc, ta an tâm sống cuộc sống của mình, không khiêu khích người khác, nhưng người khác cũng đừng đến khiêu khích nàng.