Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224. Đến Lúc Đó Thật Sự Là Mờ Ám 2

Chương 224. Đến lúc đó thật sự là mờ ám 2 Chương 224. Đến lúc đó thật sự là mờ ám 2

Nói xong chuyện này, Đường Thư Nghi lại nói đến việc Quan Nghi Niên đến Hầu phủ, "Ta bảo ngày mai đến, viện tử ta cũng bảo ngươi thu dọn xong rồi, về sau Ngọc Thân con nên giao lưu với hắn nhiều một chút."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau giờ Thìn (tám giờ sáng), xe ngựa của Quan gia đến, người gác cổng biết hôm nay người của Quan gia sẽ đến, bọn họ thuận lợi cho vào người vào Hầu phủ, Triệu quản gia đích thân dẫn Quan Hữu Căn và Quan Nghi Niên đến gặp Tiêu Ngọc Thần, một quản gia ma ma dẫn Quan đại tẩu đến gặp Đường Thư Nghi.

Lúc này, Đường Thư Nghi đang ở thư phòng xem sổ sách, mỗi khi đến cuối năm, phải kiểm kê tất cả sản nghiệp của Hầu phủ, nàng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nghe tin người Quan gia đã đến, nàng đặt sổ sách trong tay xuống, mỉm cười đi đến tiểu hoa sảnh.

Quan đại tẩu thấy bà ấy lại muốn quỳ xuống hành lễ, Đường Thư Nghi vội vàng ngăn bà ấy lại, sau đó hai người ngồi xuống nói chuyện. Sau khi tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi nói: "Đại tẩu tử, trước đây ngươi có tin tức gì từ người trong thôn không?"

Quan đại tẩu không ngốc, biết Đường Thư Nghi đang hỏi thăm tình hình của người Tiêu gia. Trong lòng cảm khái một trận, bà ấy nói: "Không có, năm ấy chiến tranh khắp nơi, lại gặp phải mất mùa, người trong thôn đều chạy nạn, ngươi không biết những tháng ngày chạy lánh nạn đó..."

Nói đến đây, ánh mắt bà ấy hơi ẩm ướt, lau khóe mắt rồi bà ấy lại nói: "Bán cnhi bán nữ, vô cùng đói, ăn thịt người cũng có. Lần đầu tiên ra khỏi thôn, chúng ta đi cùng người Tiêu gia suốt chặng đường, nhưng sau đó gặp bọn sơn phỉ, mọi người tản ra rồi bỏ chạy. Lại sau đó nữa, liền không có tin tức gì, ta đoán là..."

Bà ấy lại thở dài: "Nếu không lão Hầu gia đã tìm kiếm lâu như vậy, sao lại không tìm được?"

Đường Thư Nghi cũng thở dài, nhưng nàng biết, người Tiêu gia không chết, sau này có không ít vướng mắc.

"Chung quy vẫn chỉ là tin đồn, ta sẽ phái người đi tìm." Đường Thư Nghi nói.

Tìm sớm, giải quyết sớm, nếu không sẽ luôn ở trong lòng nàng.

Quan đại tẩu cảm thấy Hầu phu nhân quá tốt bụng, Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài đã chết, nàng là nhi tức phụ của Tiêu gia, cho dù không dòm chẳng ngó tới người Tiêu gia trong thôn hồi đó, người khác cũng không nói được gì.

Mà một trong những mục đích hôm nay Đường Thư Nghi nói với Quan đại tẩu về chuyện này, là để cho Quan đại tẩu biết, lão Hầu gia đã nỗ lực hết sức để tìm Tiêu gia, nhưng ông ấy không tìm thấy, mà sau khi nghe nói người Tiêu gia đã chết, mới lần nữa cưới thê tử. Ông ấy không phải là người vứt thê bỏ tử. Hơn nữa, sau khi lão Hầu gia thành hôn, cũng luôn hỏi thăm về tin tức của bọn họ, và bây giờ nàng cũng đang cố gắng tìm người.

Đến lúc đó người Quan gia sẽ là nhân chứng.

Lại tán gẫu một lúc, Quan đại tẩu muốn đến tiền viện xem nơi Quan Nghi Niên sống, còn Đường Thư Nghi bảo Thuý Vân đưa bà ấy đến đó.

Viên tử Quan Nghi Niên ở, nằm cạnh Thanh Phong Uyển của Tiêu Ngọc Thần, tự nhiên không tệ. Quan đại tẩu thấy trong viện có đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, còn có non bộ, thứ gì nên có đều có, trong phòng cũng bố trí nhiều thứ mà bà ấy chưa từng thấy qua, cả căn phòng nhìn qua cũng không quá nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát lên vẻ tinh mỹ khó nói.

Quan đại tẩu lại một lần nữa nói Hầu phu nhân là người tốt.

Thuý Vân đưa bà ấy đến nơi rồi rời đi, Quan Nghi Niên đang ở chỗ của Tiêu Ngọc Thần, lúc này trong nhà chỉ còn lại phu thê hai người bọn họ. Quan đại tẩu nói chuyện với Quan Hữu Căn, chuyện Đường Thư Nghi hỏi bà ấy về người Tiêu gia, sau đó nói: "Hầu phu nhân thật sự là một người tốt."

Quan Hữu Căn phủi bụi bặm không tồn tại trên người, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế phủ đệm thổ cẩm, thở dài nói: "Lúc mới bắt đầu lão Hầu tìm kiếm nhiều năm như vậy mà không tìm được, phỏng chừng lành ít dữ nhiều."

Quan đại tẩu cẩn thận sờ vào bình phong rực rỡ sắc màu nói: "Cũng là vị thẩm tử kia không có phúc khí, nếu như có thể đoàn tụ với lão Hầu gia, phú quý ngất trời này còn không phải là của thẩm ấy sao."

"Nói như vậy cũng vô dụng," Quan Hữu Căn nói: "Nếu người không chết, thật sự không tìm thấy, đến lúc đó thật sự là mờ ám."

Quan đại tẩu nặng nề thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment