Một lời khó nói hết 2
Tề Nhị dùng bả vai đâm Tiêu Ngọc Minh một cái: “Nói chuyện với nương ngươi đàng hoàng một phen, ngài ấy có thể nào cho chúng ta một ít bạc không? Như vậy chúng ta không cần bán đồ vật nữa.”
Tiêu Ngọc Minh: “...” Một lời khó nói hết.
Đều do hình tượng của nương hắn bên ngoài quá tốt.
Lau mặt, hắn nói: “Đi thôi, tới rồi các ngươi sẽ biết.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cảm thấy không có chuyện gì, Nghiêm Ngũ còn nói với Tề Nhị: “Ngươi biết nói ngọt, lát nữa ngươi nói nhiều chút đi.”
“Được, cứ giao cho ta.” Tề Nhị vô cùng tự tin, bình thường hắn cũng sẽ dỗ tổ mẫu của hắn.
Tiêu Ngọc Minh: Ta không nói lời nào, hai ngươi tùy tiện mơ đi.
Chỉ một lúc sau, ba người đã đến phủ Vĩnh Ninh hầu, một đường tới Thế An Uyển. Vừa vào viện đã thấy Thúy Vân đang đứng trong sân mỉm cười nhìn bọn họ, Tiêu Ngọc Minh cảm thấy nụ cười của Thúy Vân hình như có ẩn giấu dao nhỏ trong đó. Mà Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều cảm thấy nha hoàn của Vĩnh Ninh hầu phu nhân đều giống ngài ấy, vô cùng hòa ái.
“Thúy Vân tỷ tỷ.” Tề Nhị cười hì hì chào hỏi Thúy Vân.
Hắn thường xuyên tới phủ Vĩnh Ninh hầu, tất nhiên là quen biết đại nha hoàn của Đường Thư Nghi.
Thúy Vân mỉm cười hành lễ với ba người bọn họ rồi nói: “Phu nhân còn chờ ba ngài ở trong phòng.”
Tiêu Ngọc Minh không muốn nhìn hai tên ngốc kia nên nhanh chân bước vào phòng, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ lập tức đuổi kịp. Vừa vào phòng đã thấy Đường Thư Nghi ngồi trên nhuyễn tháp, mặc y phục thường ngày, vừa ăn điểm tâm vừa xem sổ sách, bộ dáng vô cùng thích ý.
Thấy nàng không có ý hưng sư vấn tội, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vô cùng an tâm, hai người cười hành lễ, Đường Thư Nghi bảo bọn họ ngồi xuống rồi nói: “Hôm qua ta còn nói với Ngọc Minh, dạo gần đây không gặp các ngươi, bận rộn chuyện gì vậy?”
Tề Nhị cùng Nghiêm Ngũ nghe nàng hỏi chuyện thì đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh. Tuy nhìn Đường Thư Nghi không có vẻ gì là muốn hỏi tội nhưng dù sao bọn hắn cũng đã gạt người trong nhà làm ra chuyện lớn như vậy nên vẫn có chút chột dạ, muốn Tiêu Ngọc Minh cho một ám hiệu.
Nhưng Tiêu Ngọc Minh còn chẳng thèm cho bọn họ một cái liếc mắt, hai người chỉ có thể từ bỏ.
Nghiêm Ngũ đá Tề Nhị một cái, bảo hắn mau nói ngọt đi.
Tề Nhị nhìn Đường Thư Nghi cười hắc hắc, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Thẩm thẩm, Ngọc Minh nói ngài biết hết rồi.”
Đường Thư Nghi bị tiếng thẩm thẩm này dọa ngốc, sau đó cười gật đầu: “Ừ, biết cả rồi.”
“Thẩm thẩm, có phải ngài cũng thấy chuyện làm ăn này rất được hay không?” Tề Nhị hỏi.
Đường Thư Nghi không nói gì, Tề Nhị cảm thấy nàng thừa nhận, lòng tin cũng tăng lên không ít, hắn đứng dậy đi đến chỗ ghế con bên cạnh Đường Thư Nghi ngồi xuống, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Ba người bọn ta vừa nghe nói Khổng gia bị Nhị hoàng tử xử lý, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội, thay thế Khổng gia tiến cống trà vào cung. Ta nghe nói mỗi năm Khổng gia kia cũng rút được vài vạn lượng từ Nội Vụ Phủ. Thẩm thẩm, ngài thích cái gì? Kiếm được bạc rồi, ta hiếu kính ngài.”
Đường Thư Nghi cười nhìn hắn, Tề lão phu nhân sủng hắm cũng không phải không có nguyên nhân, với cái miệng biết dỗ dành này, người lớn tuổi một chút đều không chống đỡ được.
Liếc Tề Nhị một cái, Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ rồi nói: “Các ngươi chắc chắn là các ngươi có thể kiếm bạc được sao? Các ngươi xác định sẽ không có ai hố các ngươi?”
“Ai dám!”
“Ai dám!”
Nàng vừa nói xong thì Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đã trăm miệng một lời hô lên.