Trời ơi! Dưa lớn thật! 1
Không hổ là “hồ bằng cẩu hữu”, cách tư duy thật giống nhau.
Đường Thư Nghi nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: “Các người tìm nguồn cung ở đâu?”
“Thượng Kinh có rất nhiều trà thương, mua ở chỗ bọn họ là được.” Nghiêm Ngũ nói.
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, xem ra đã từng nghĩ tới vấn đề này. Nàng lại nói: “Các ngươi có thể phân rõ trà nào tốt, trà nào không tốt sao?”
Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều lắc đầu, nhưng Tề Nhị nói: “Những người đó không dám lừa gạt bọn ta.”
Đường Thư Nghi cười nhìn Tề Nhị nói: “Phụ thân ngươi có đối thủ không?”
Tề Nhị gật đầu, làm quan trong triều ai mà không có đối thủ.
“Nếu ta là đối thủ của phụ thân ngươi, biết ngươi muốn cống trà vào cung, ta sẽ thu mua đám trà thương kia để bọn họ cung cấp trà kém chất lượng cho ngươi hoặc là... hạ một chút độc gì đó...”
“Không có khả năng!” Tề Nhị ngắt lời Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi: “Sao lại không có khả năng? Cha ngươi là Hộ bộ Thượng thư, đối thủ của hắn chắc chắn cũng có quan chức không kém hắn là bao, người ta không sợ ngươi, cũng không sợ cha ngươi.”
Trong phòng vô cùng an tĩnh, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cùng với Tiêu Ngọc Minh đều như cà tím hứng sương, cong eo gục đầu.
“Mỗi ngành sản xuất đều có con đường của riêng mình.” Đường Thư Nghi chậm rãi nói: “Muốn kinh thương không phải là không thể, nhưng buôn bán mặt hàng nào cần phải hiểu biết mặt hàng đó, bằng không dù ngươi là hoàng tử công chúa thì vẫn bị người ta hố tới chết.”
Tiêu Ngọc Minh nghe xong những lời này, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lần trước hắn hố Mạnh Thành Thiên, nhưng không phải là đang bẫy Nhị hoàng tử đó sao.
“Được rồi, các ngươi về nghĩ kỹ đi.” Đường Thư Nghi nói.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ ủ rũ héo úa hành lễ đi ra ngoài. Vừa ra cửa đã thấy Triệu quản gia đứng trong sân, cười ha ha nhìn bọn họ: “Nhị vị công tử, trời lạnh rồi, nô tài chuẩn bị xe ngựa đưa hai vị trở về.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều cự tuyệt, lúc bọn họ ra cửa cũng có chuẩn bị xe ngựa, ngồi xe ngựa nhà mình về là được. Nhưng Triệu quản gia lại rất kiên trì, còn nói: “Hai vị công tử đều mang theo đồ vật quý giá, phái thị vệ đi theo vẫn tốt hơn.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ lập tức hiểu ra, Triệu quản gia đây là muốn áp bọn họ về nhà. Hơn nữa, về đến nhà chắc chắn sẽ nói chuyện này cho thân nhân của bọn họ.
Hai người đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, lộ vẻ bọn ta tin sai người rồi, nương ngươi không phải người dễ nói chuyện.
Tiêu Ngọc Minh lại cạn lời, hắn nói nương hắn dễ nói chuyện bao giờ? Là bọn họ tự cho là đúng đó chứ.
Phản kháng cũng vô dụng, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẫn bị thị vệ phủ Vĩnh Ninh hầu “hộ tống” về nhà.
Đầu tiên là Tề Nhị.
Xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh hầu vừa tới cửa Tề phủ, gã sai vặt trông cửa lập tức nhận ra. Nhưng bọn hắn thấy rất kỳ lạ, bình thường nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu ra cửa đâu có mang theo nhiều thị vệ như thế.
Lúc đang nghĩ ngợi thì lại thấy nhị công tử nhà bọn họ nhảy xuống xe ngựa, sau đó là một quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu cười ha ha đi bên cạnh nhị công tử, bộ dạng của nhị công tử nhà bọn họ vừa bi ai vừa bất đắc dĩ không thôi.
Gã sai vặt trông cửa không dám cản, lại thấy quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu đến gần bọn họ: “Phiền toái vào trong thông báo một tiếng, tiểu nhân có việc muốn bẩm báo Tề đại nhân.”
Người trông cửa lập tức hiểu ra, nhị công tử nhà bọn họ lại gây rắc rối, bị người của phủ Vĩnh Ninh hầu áp tải về nhà đây mà. Bọn họ không dám trì hoãn, lập tức đi bẩm báo quản gia, chỉ một lúc sau quản gia đã chạy tới.
Quản sự phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không nằng nặc đòi gặp Tề Lương Sinh, chỉ kề sát tai quản gia Tề gia, thuật lại chuyện lớn của ba vị công tử, cuối cùng còn nói: “Phu nhân nhà ta sợ Tề nhị công tử gặp chuyện sơ suất nên mới sai ta đưa người về đây.”
Quản gia Tề phủ cười cảm tạ, thấy người phủ Vĩnh Ninh hầu rời đi mới quay sang nói với Tề Nhị: “Nhị công tử, lão gia đang ở chỗ lão phu nhân, nô tài đưa ngài đến đó.”