"Hoàng tử cũng giống như chúng ta, một mũi hai mắt, tại sao không thể viết chữ xấu?" Đường Thư Nghi vừa nói vừa thở dài: "Hắn cũng không có ai dạy dỗ, không có cơ hội luyện tập nên mới như thế này. Nhưng mà, Thất hoàng tử đã rất chăm chỉ."
Nói xong, nàng lại thở dài: "Vì sinh tồn, đôi khi con người kích thích những tiềm năng mà thậm chí đến họ không biết."
"Hắn cũng rất đáng thương." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi nhìn con bé: "Ai biết được, đây có phải sự mài giũa mà ông trời dành cho hắn hay không? Hơn nữa, hắn không cần sự thương hại của người khác, mà cần sự tôn trọng, sự tôn trọng xuất phát từ trái tim."
Tiêu Ngọc Châu có chút khó hiểu, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ có người yếu đuối mới cần sự thương hại của người khác, sau đó nhận được sự đồng cảm và giúp đỡ. Mà kẻ mạnh, cho dù rơi vào khốn đốn, cũng tin rằng một ngày nào đó họ sẽ cường đại. Con nói người như vậy, liệu sẽ mong đợi sự thương xót từ người khác sao?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Không cần."
Đường Thư Nghi nhìn những dòng chữ xấu xí trong tay, nói: "Ta thấy, vị Thất hoàng tử này về sau sẽ trở thành một người cường đại."
Cho nên rất đáng để đầu tư.
Ngày hôm sau, nàng nghiêm túc viết ra lời giải thích cho những chỗ mà Thất hoàng tử không hiểu trong thư. Đêm hôm đó, liền gọi người đưa đến Hoàng cung, kèm theo một cuốn "Đại học" đã được ghi chú, cùng với các bút ký liên quan của Tiêu Ngọc Thần.
Thật ra, khi ghi chú trong sách đưa cho cậu bé, Đường Thư Nghi cũng được lợi không ít.
Khi Lý Cảnh Tập nhận được thứ này, cậu bé mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, khi cậu bé gửi những điều mình chưa hiểu đi, trong lòng cậu bé vô cùng thấp thỏm, sợ rằng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ngại cậu bé phiền phức, sợ nàng không bằng lòng tiếp tục giảng sách cho mình.
Đúng vậy, cậu bé coi những lời ghi chú thành giảng sách, thậm chí trong lòng cậu bé còn coi Đường Thư Nghi như một vị lão sư.
Nhìn những thứ trong tay, trái tim cậu bé vừa ấm áp vừa tràn đầy sức mạnh, chỉ cần cậu bé kiên trì, có một số chuyện không phải là không thể.
Đêm đã khuya, hôm nay thời tiết không tốt, bên ngoài trời nổi gió to, thổi mạnh đến nỗi khiến khung cửa lung lay. Xuân hàn se lạnh, cậu bé xoa xoa bàn tay có chút cứng đờ của mình, sau đó nằm sấp xuống bàn tiếp tục đọc sách.
Lão thái giám thấy vậy, cầm chiếc áo choàng mà phủ Vĩnh Ninh hầu mấy ngày trước gửi qua ra rồi khoác lên người cậu bé, nói: "Nếu không ngày mai lão nô dùng ít tiền, kiếm chút than củi về đây?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Không cần, ta không lạnh. Bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, không phải sao?"
Lão thái giám gật đầu, ông ấy cũng biết nếu kiếm thêm chút than củi về, không cẩn thận sẽ bị người phát hiện, như vậy điện hạ nhà ông không còn sách để đọc nữa, nói không chừng còn liên luỵ đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
"Lão nô lấy một ít nước nóng cho người." Lão thái giám nói xong liền đi ra ngoài, bây giờ trong tay bọn họ có tiền, nhưng lại không dám tiêu xài!
Lý Cảnh Tập thật sự không cảm thấy lạnh, mà trong tim còn thấy ấm áp. Cậu bé tiếp tục vừa đọc vừa viết những điều mình không hiểu ra, sau đó tích cóp lại và gửi chúng đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
Bên phía Đường Thư Nghi nhận được thư của cậu bé, hiểu liền giải thích cho cậu bé, không biết thì tìm người biết để hỏi, sau đó lại giải thích cho cậu bé. Hai người cứ như vậy một người hỏi một người trả lời, một người dạy một người hỏi.