Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298. Có Ép Thế Nào Cũng Không Ép Xuống Được 1

Chương 298. Có ép thế nào cũng không ép xuống được 1 Chương 298. Có ép thế nào cũng không ép xuống được 1

Thời tiết dần trở nên ấm áp, trên cây cũng dần xuất hiện những chồi xuân. Tiêu Ngọc Châu từ lâu đã muốn được ra ngoài học cưỡi ngựa, thời tiết vừa ấm áp, con bé đã xin Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh đi học cưỡi ngựa. Sở dĩ xin Tiêu Ngọc Minh, bởi vì còn cần hắn dạy cưỡi ngựa!

Đường Thư Nghi từ khi xuyên tới đây, cũng rất hiếm khi ra ngoài, mà nàng cũng muốn học cưỡi ngựa, cho nên dẫn theo Tiêu Ngọc Châu, Đường An Lạc và Tiết tam tiểu thư Tiết Oánh đến trại ngựa của nhà Nam Lăng bá. Nam Lăng bá phu nhân, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nghe vậy cũng đi theo, đám người vô cùng náo nhiệt.

Người chịu trách nhiệm dạy họ cưỡi ngựa là ba vị công tử bột Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ. Ba người này, đọc sách thì không giỏi, nhưng cưỡi ngựa lại rất thành thạo.

"Đầu tiên vuốt ve chúng trước, làm quen với bọn nó...."Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói với Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu nghe lời hắn, đưa tay sờ sờ đầu ngựa, hai con ngựa nhắm mắt lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, dáng vẻ này của chúng làm Tiêu Ngọc Châu bật cười.

"Chân trái giẫm lên bàn đạp, dùng tay phải nắm lấy yên ngựa....."

Đường Thư Nghi làm theo lời Tiêu Ngọc Minh nói, dùng chân trái giẫm lên bàn đạp, tay phải nắm lấy yên ngựa, sau đó nhảy lên ngựa. Tiêu Ngọc Châu vẫn đang học, Đường Thư Nghi vẫy tay gọi một nữ tỳ đi tới, bảo nàng ấy dẫn ngựa mang nàng đi một vòng, sau đó dưới sự hướng dẫn của nàng ấy, để ngựa chạy chầm chậm.

Nàng vốn dĩ là người thông tuệ, không bao lâu đã nắm giữ điểm cốt yếu, một tay giữ dây cương, một tay cầm roi, càng lúc càng thúc ngựa chạy nhanh hơn. Cảm nhận được làn gió mát thổi qua tai, nàng cảm thấy như mình đang trở lại thời hiện đại, những lúc buồn bực thì lái xe, tìm chỗ ít người ít xe phóng thật nhanh.

Người tại sao lại thích cưỡi ngựa hoặc lái xe tốc độ cao, thật ra là thích loại cảm giác chế ngự và kiểm soát hoàn toàn, cùng với loại cảm giác kích thích mà tốc độ cao mang lại. Đường Thư Nghi bây giờ chính là như vậy, khống chế bước chạy của con ngựa, tựa như hoàn toàn khống chế tính mạng của mình.

Cảm giác này khiến nụ cười trên mặt nàng càng thêm tự tin. Nàng tin chắc, cho dù trong thời hiện đại hay cổ đại, nàng đều có thể kiểm soát nhân sinh của mình, đều có thể sống một cuộc sống khác.

Mà đúng lúc này, có bốn nam nhân đang đứng ở một góc trại ngựa, Đường Thư Bạch, Đường Thư Kiệt, Nam Linh bá và Tề Lương Sinh. Ba người đầu tiên sau khi hạ triều, nghe nói phu nhân nhà mình đến trại ngựa cưỡi ngựa, đều muốn qua xem thử.

Mà lý do của Tề Lương Sinh chính là, xem xem Nhị công tử không tiền đồ nhà mình có lại gây chuyện hay không. Nhưng nguyên nhân thực sự là gì, cũng chỉ có mình hắn biết.

Tề Lương Sinh vẫn luôn là người biết chính mình muốn cái gì, không thể muốn cái gì. Hắn quả thực động tâm với Đường Thư Nghi hiện tại, là loại cảm giác động tâm mà thời thiếu niên chưa từng có. Nhưng hắn cũng biết, nàng là người chính mình không thể muốn, bởi vì nếu bọn họ muốn đến với nhau, ở giữa có quá nhiều thứ bị liên lụy và cản trở.

Hắn thử kìm nén sự rung động trong lòng, hắn biết mình có thể, lúc trước hắn quả thật đã làm được. Nhưng mà, vào lúc này, nhìn thấy nữ tử ngồi trên ngựa, tư thế tuỳ ý phóng khoáng, tiêu sái không thôi kia làm trái tim của hắn lại bắt đầu đập dữ dội, thậm chí trong lòng còn vang lên một giọng nói: Ta thật sự muốn thì có thể thế nào?

Mà giọng nói này vừa xuất hiện, hắn có ép thế nào cũng không ép xuống được.

Bình Luận (0)
Comment