Vừa nói, nàng vừa lấy một chiếc hộp son mạ vàng từ tay Thuý Vân, đưa cho Thái phi, bên trong có năm vạn lượng bạc. Lúc ở Sùng Quang tự, nàng hỏi Thái phi giá của ngôi nhà, Thái phi nói tuỳ tiện là được. Nàng liền tham khảo giá của những trạch tử gần hồ Lãng Nguyệt, sau đó lại tăng gấp đôi giá đó lên.
Lúc trước nàng đi xem căn trạch tử đó, cho dù không đi vào bên trong, nàng cũng có thể nhìn ra, lúc xây dựng trạch tử này, chắc chắn đều dùng nguyên vật liệu thượng hạng. Thái phi nói tuỳ tiện trả giá, nhưng nàng thật sự không thể tùy tiện đưa, ít nhất không thể để người ta cảm thấy chịu thiệt.
Thái phi liếc nhìn chiếc hộp, không mở ra mà nói: "Ngươi không phải muốn mở hội quán sao? Ngươi xem ta đầu tư vào có được không?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó lập tức cười nói: "Đương nhiên có thể! Thần phụ cầu còn không được."
Thái phi đẩy chiếc hộp về phía trước, "Số tiền này sẽ khoản đầu tư của ta."
Đường Thư Nghi lại sững sờ, sau đó nói: "Thái phi ngài đầu tư không có vấn đề, nhưng không thể tính thế này được. Ngài bán trạch tử cho thần phụ, lại dùng tiền bán trạch tử đầu tư, tính thế nào ngài cũng chịu thiệt. Ngài trực tiếp dùng trạch tử để đầu tư là được rồi, thần phụ tính giá cả của trạch tử này thành tiền, sau lại tính xem ngài chiếm bao nhiêu thị phần. Địa khế này ngài vẫn nên cầm lại đi."
Đường Thư Nghi đặt chiếc hộp nhỏ có địa khế vị vào tay Thái phi. Thương nhân theo đuổi lợi nhuận, nhưng nàng không ham những thứ không thuộc về mình.
Nhưng Thái phi lại nói: "Lúc trước ta đã nói bán trạch tử cho ngươi, ta không thể nói lời mà không giữ lời, địa khế ngươi cứ cầm."
Đường Thư Nghi không ngờ nàng đã giải thích rõ ràng như vậy, nhưng Thái phi vẫn khăng khăng muốn bán trạch tử cho nàng, nàng rất bất lực, liền nói: "Thái phi, thần phụ không thể chiếm chỗ tốt của ngài."
"Ta mới phải nói ta chiếm chỗ tốt của ngươi." Thái phi nói: "Một lão bà tử như ta nào biết kiếm tiền làm sao, không có ngươi ta nào có cơ hội kiếm tiền. Đừng khước từ nữa, mau cầm lấy hai cái hộp này đi."
Đường Thư Nghi do dự chốc lát, mỉm cười nói: "Vậy thần phụ đành chiến chỗ tốt của ngài."
Thái phi xua tay: "Ngươi đừng đa lễ."
Đường Thư Nghi mỉm cười đi tới, cầm lại hai cái hộp, thuận tay đưa cho Thuý Vân. Thái phi nói: "Ngươi cũng không dễ dàng, ba hài tử còn chưa trưởng thành, mọi chuyện đều phải bận tâm, về sau có khó khăn gì cứ nói cho ta biết. Mặc dù bây giờ ta chỉ có một mình, nhưng trước mặt Hoàng đế vẫn có thể nói một hai câu."
Trong lòng Đường Thư Nghi càng thêm nghi hoặc, tại sao Thái phi lại đối tốt với bọn họ như vậy, nhưng nàng lại không biểu lộ chút nào, mỉm cười nói: "Vậy cảm tạ ngài trước."
Thái phi lại xua tay, sau đó bắt đầu nói chuyện trong nhà, nói đến chuyện đánh mã điếu, Thái phi vô cùng hứng thú sai người dọn bàn, kéo Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và ma ma chơi đánh mã điếu.
Náo nhiệt cả sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ăn trưa trong phủ rồi mới trở về. Sau khi hai người rời đi, Thái phi bảo người trong phòng lui ra ngoài hết, chỉ chừa lại ma ma thiếp thân, nói: "Hôm nay ta muốn nói với nàng ấy, ta muốn nhận Ngọc Châu làm tôn nữ, nhưng lại cảm thấy quá đường đột."
"Lão nô cũng cảm thấy có chút đường đột." Ma ma nói: "Ngài đột nhiên đối xử tốt với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân như vậy, có lẽ trong lòng nàng ấy cũng bắt đầu hoài nghi."
Thái phi thở dài: "Nàng ấy hoài nghi thì cứ hoài nghi đi, ngày lâu mới biết lòng người, thời gian dài rồi nàng ấy sẽ biết, ta không có ác ý với bọn họ. Dù sao thì, ta cũng phải trói chặt phủ Vĩnh Ninh hầu."
Ma ma mỉm cười: "Nên như vậy, chỉ là..."
"Có gì ngươi cứ nói." Thái phi nói.
"Nếu như trói chặt, cách tốt nhất là liên hôn. Nếu không để biểu cô nương và Nhị công tử..."
"Không được," Thái phi không chút suy nghĩ liền từ chối, "Nàng ấy không xứng với Ngọc Minh."
Ma ma không nói nữa, Thái phi đứng dậy đi đến Phật đường, bà ấy đi bái Phật, đều là Phật tổ phù hộ mới....