Nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu rời đi. Về đến Thế An Uyển, nàng bảo người gọi đại phu đến, hỏi tình hình của Tiêu Ngọc Minh, còn hỏi liệu có để lại bệnh căn không.
Đại phu nghe xong nói: "Chỉ là thương ngoài da, thân thể gân cốt khoẻ mạnh, sẽ không để lại bệnh căn, thậm chí cả sẹo cũng không có."
Đường Thư Nghi nghe ông nói như vậy liền yên tâm.
Đại phu rời đi, nàng đưa Tiêu Ngọc Châu đến thư phòng, bắt đầu lập kế hoạch phương án khởi động hội quán, còn vừa nói vừa giải thích với Tiêu Ngọc Châu. Tiêu Ngọc Châu học nữ hồng và cầm kỳ thi hoạ thì không giỏi, nhưng phương diện này coi như cũng có chút thông minh, Đường Thư Nghi cũng không phí sức dạy dỗ.
Mẫu nữ hai người ngồi trong thư phòng một buổi chiều, Thuý Vân đến nói đã đến giờ ăn tối, hai người mới ra khỏi thư phòng. Đường Thư Nghi còn nói: "Làm phương án xong, phái người đưa một bản đến Tề phủ, để Tề Nhị xem, chắc là nó cũng giống nhị ca con, bị đánh một trận."
Nàng nói muốn bồi dưỡng Tề Nhị, tất nhiên sẽ dụng tâm.
Vừa đến phòng ăn, ma ma bên người Đường đại phu nhân đến, nói Đường đại phu nhân ngày mai sẽ đến. Vốn dĩ ngày mai Đường Thư Nghi muốn đến Hồ Quang Tạ bên hồ Lãng Nguyệt, bây giờ xem ra chỉ có thể trì hoãn.
Ngày hôm sau, Đường đại phu nhân ăn sáng xong liền qua. Đường Thư Nghi dẫn theo Tiêu Ngọc Châu đến nói chuyện với nàng ấy. Trò chuyện một lúc, Đường đại phu nhân ý bảo muốn nói chuyện riêng tư, Đường Thư Nghi liền bảo Tiêu Ngọc Châu ra ngoài.
"Đại tẩu, có chuyện gì vậy?" Đường Thư Nghi hỏi.
Đường phu nhân vẻ mặt một lời khó nói hết, "Hôm qua, Tề Lương Sinh đến nhà, nói với đại ca muội..."
Đường phu nhân cảm thấy có chút khó nói, Đường Thư Nghi cầm chén trà lên hỏi: "Nói cái gì? Có phải là chuyện của Ngọc Thần không?"
"Không phải," Đường đại phu nhân nói, "Hắn nói, hắn tâm duyệt muội, muốn lấy muội làm thê."
Phụt....
Đường Thư Nghi vừa nhấp ngụm trà xuống họng, cũng bị nàng phun ra ngoài, sau đó ho sặc sụa một hồi. Đường đại phu nhân thấy vậy muốn đứng dậy vỗ vỗ lưng nàng, Đường Thư Nghi lấy khăn tay ra lau miệng xua xua tay, qua một hồi mới mở miệng mới nói: "Cái này... Cái này là sao thế này? Hắn... Hắn sao lại có loại suy nghĩ như vậy?"
Lúc này Đường phu nhân cười lên, còn trêu đùa nói: "Muội đừng tự hạ thấp mình, muội mạnh hơn mấy thiếu nữ mười mấy tuổi kia rất nhiều. Tề Lương Sinh mặc dù nói muốn tái giá, nhưng ở Thượng Kinh cũng là người được săn đón, chỉ là hắn lại nhìn trúng muội, nói nếu muội gả cho hắn, sẽ không để muội chịu chút oan ức nào."
Lần này Đường Thư Nghi không cười nổi, nàng nói: "Đại tẩu, tẩu xem muội giống đồ ngốc không?"
"Sao lại nói như vậy?" Đường phu nhân hỏi.
Đường Thư Nghi: "Nếu trông muội không giống kẻ ngốc, Tề Lương Sinh làm sao có thể nói những lời đó với ca ca? Ta lại từ bỏ làm chủ một nhà sống những ngày tháng tự do tự tại, đi đến nhà hắn hầu hạ hắn, hầu hạ mẫu thân của hắn, làm kế mẫu cho những đích tử thứ nữ nhà hắn, còn phải tranh sủng ghen tuông với tiểu thiếp của hắn? Kẻ ngốc mới làm loại chuyện đó."
Đường phu nhân cười lớn, sau đó nói: "Ta nói cho muội nghe, suy nghĩ của nam nhân khác với chúng ta. Bọn họ nghĩ rằng chúng ta phải dựa vào nam nhân để sống, vậy mới không đáng thương."
Đường Thư Nghi không muốn châm biếm chuyện này, đừng nói đến cổ đại tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ, ngay cả thời hiện đại cũng có rất nhiều người cho rằng, nữ nhân nên dựa vào nam nhân.
"Đại tẩu, tẩu bảo ca ca nói với hắn, chúng ta không phù hợp." Đường Thư Nghi nói.
Chỉ là không biết liệu chuyện này có ảnh hưởng đến sự hợp tác mà họ đã đạt được hay không, Tề Lương Sinh phụ trách dạy Tiêu Ngọc Thần, nàng phụ trách dạy Tề Nhị.
Tề Lương Sinh có lẽ không nhỏ mọn như vậy đi.