Đường phu nhân nghe Đường Thư Nghi nói, nàng ấy không chút cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ấy sớm biết sẽ như vậy, đồng ý một tiếng, hai người liền nói những chuyện khác.
Đường Thư Nghi nhắc đến chuyện hôm qua đến phủ Tiêu Dao Vương với nàng ấy, sau khi nghe xong, Đường phu nhân cũng thắc mắc, Thái phi vì sao lại đối xử tốt với Đường Thư Nghi như vậy, còn nói: "Trở về ta sẽ nói chuyện này với ca ca muội, để chàng ấy và phụ thân nghĩ xem, giữa Tiêu Hoài và Tiêu Dao Vương có nguồn cơn gì không."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Tỷ không cần lo lắng, ta thấy Thái phi không có ý xấu."
"Được rồi," Đường đại phu nhân nói, "Vậy hội quán kia của muội có thể bắt đầu tiến hành được rồi. Đợi khi muội thu thập trạch tử xong, thời tiết có lẽ cũng đã ấm hơn, có thể tổ chức một yến hội, gửi thiếp cho các phu nhân tiểu thư trong Kinh, sau tràng yến hội, người ở Thượng Kinh đều biết đến hội quán của muội.”
“Trở về lại bảo đại ca muội dẫn đầu làm một buổi nhã tập, mời những học tử văn nhân có danh khí ở kinh đến, tốt nhất cũng nên mời Phương đại nho đến. Sau hai tràng tiệc, công việc kinh doanh hội quán của muội nhất định sẽ rất tốt."
Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói vậy, mỉm cười nói: "Muội cũng nghĩ như vậy, chỉ là chuyện tổ chức yến hội còn phải nhờ tỷ và nhị tẩu giúp đỡ."
"Đến lúc đó muội nói với ta một tiếng là được." Đường phu nhân sảng khoái nói.
Cô tẩu hai người nói chuyện một lúc, Đường đại phu nhân liền cáo từ rời đi, hôm nay nàng ấy còn phải tiếp đãi Lê phu nhân. Về phủ Đường Công, nàng ấy đến thư phòng của Đường Thư Bạch trước, nói với hắn Đường Thư Nghi từ chối Tề Lương Sinh.
Đường Thư Bạch nghe xong thở dài một hơi,"Cũng không biết sau khi Tuần Chi biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào, ta có thể nhìn ra hắn thật sự thích Thư Nghi."
Đường đại phu nhân cũng có chút thất vọng, "Chỉ có thể nói hai người không có duyên phận."
Mặc dù nàng ấy cảm thấy bây giờ Đường Thư Nghi không hợp gả cho Tề Lương Sinh, nhưng như nếu không thay đổi hiện trạng, có một nam nhân bầu bạn với nàng tự nhiên rất tốt. Ít nhất, khi cô đơn có người nói chuyện, xảy ra chuyện có người cùng gánh vác.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, trừ phi Tiêu Hoài chưa chết.
Đường Thư Bạch đứng lên,"Ta đi tìm Tuần Chi."
Vừa nói vừa đi đến giá sách, Đường đại phu nhân ừm một tiếng, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đường Thư Bạch nói: "Phu nhân nàng đi làm chuyện của nàng đi."
Đường đại phu nhân cười như không cười nhìn hắn, nhìn đến mức tóc gáy của Đường Thư Bạch dựng lên,"Còn.... Còn chuyện sao?"
Đường đại phu nhân liếc nhìn góc giá sách, sau đó hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Đường Thư Bạch sờ sờ mũi, đi đến bên cạnh giá sách, cúi xuống lấy một vò rượu từ khe hở giữa bình hoa và giá sách ra. Đây là bảo bối của hắn, nếu không nghĩ tới lát nữa Tề Lương Sinh sẽ bị đả kích một hồi, hắn cũng sẽ không lấy ra.
Hai năm trước hắn bị bệnh một hồi, sau khi khỏe lại đại phu bảo hắn ít uống rượu lại, vì vậy Đường đại phu nhân coi nghiêm chuyện hắn uống rượu. Hắn quang minh chính đại mang rượu ra khỏi thư phòng, dù sao phu nhân cũng đã biết hắn giấu rượu, vậy không cần giấu diếm nữa.
Ngồi kiệu đến Tề phủ, gã sai vặt gác cổng thấy hắn đến, lập tức lên đón. Đường Thư Bạch cầm rượu đi vào trong, một lúc sau, hắn đến thư phòng của Tề Lương Sinh. Trưởng tử của Tề Lương Sinh - Tề Hòa Nguyên cũng ở đó, nhìn thấy hắn Tề Hòa Nguyên vội vàng đứng dậy hành lễ.
Tề Lương Sinh đoán được Đường Thư Bạch đến đây để hồi âm, liền bảo Tề Hòa Nguyên ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tề Lương Sinh có chút nóng lòng muốn biết câu trả lời của Đường Thư Nghi, quen biết với Đường Thư Bạch từ nhỏ, hắn cũng không giả vờ bình tĩnh trước mặt hắn, trực tiếp hỏi: "Thế nào?"