Mà Đoan thân vương nghe xong, giận đến tái mặt, hắn ta nhìn Giai Ninh quận chúa hỏi: "Vậy tại sao tên Lâm Ngọc Tuyền lại đến Thượng Kinh mưu cầu quan vị."
Giai Ninh quận chúa: "Phu thân chẳng lẽ không biết có tiền có thể sai khiến được quỷ? Về phần tiền này hắn lấy từ đâu ra, con nghĩ chắc hẳn Triệu Thi Nhu kia biết."
"Người đâu!"
Đoan thân vương gầm lên một tiếng về phía bên ngoài, tuỳ tùng của hắn ta lập tức đẩy cửa bước vào. Đoan thân vương nhìn hắn ta, nói: "Đi bắt Lâm Ngọc Tuyền tới đây."
Tuỳ tùng vẻ mặt hoang mang, Lâm Ngọc Tuyền là ai?
Lúc này, Lý Cảnh Hạo đứng dậy, "Ta dẫn ngươi đi."
Tuỳ tùng vừa nghe vậy, hai mắt đảo như rang lạc, hắn ta mỉm cười nói: "Vâng, chỉ là thế tử có thể nói cho nô tài biết Lâm Ngọc Tuyền này là ai?"
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Phụ vương, đây là nô tài của người? Hắn nghe lời người hay là nghe lời vương phi?"
Đoan thân vương vốn là người có tính khí dễ tức giận, hiện tại trong lòng hắn ta đã hận thấu Triệu Thi Nhu, lúc này tên nô tài này lại biểu hiện như vậy, hắn ta đứng lên, rút thanh trường kiếm treo trên tường ra, đi đến chỗ tên tuỳ tùng đâm vào lồng ngực hắn ta, tuỳ tùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy vội vàng chặn trước mặt Giai Ninh quận chúa, ngăn cản không cho nàng ấy nhìn cảnh tượng đẫm máu như vậy, mà bản thân cậu bé đã sợ tới mức tái mặt.
Đoan thân vương không quan tâm đến mấy thứ này, rút thanh trường kiếm ra khỏi người tuỳ tùng, quay đầu nói với Lý Cảnh Hạo: "Dẫn đường."
"Phụ vương," Giai Ninh quận chúa vội vàng đứng dậy nói: "Nô tài trong nhà ngài giết thì cũng giết rồi, nhưng ở bên ngoài ngài không thể giết người."
Mặc dù, một thân vương như hắn ta có chém Lâm Ngọc Tuyền thì cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng quy lại vẫn là chuyện phiền phức, nếu có người bám lấy chuyện này không buông, không biết Hoàng thượng sẽ nói gì.
Hơn nữa nếu làm to chuyện, chuyện của Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu bị truyền ra ngoài, người mất mặt là phủ Đoan thân vương bọn họ, cũng làm ô nhục Hoàng thất. Nàng ấy nhìn ra được, Hoàng thượng là một người thích giữ thể diện.
"Bổn vương không giết hắn," Đoan thân vương cười lạnh, "Bổn vương còn cần hắn đối chấp với tiện nhân kia."
Nói rồi, hắn ta sải bước đi ra ngoài, dẫn Lý Cảnh Hạo và mười mấy thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi phủ.
Nói đến, vị Đoan thân vương này mới là một công tử bột hàng thật giá thật, từ nhỏ là tiểu công tử bột, bây giờ là lão công tử bột. Ở trên đất phong hắn chính là Vương, cho nên làm chuyện tuỳ tính quen rồi, chưa kể hiện tại đang trong cơn bạo nộ.
Hắn ta quất mạnh roi vào mông ngựa, khiến con ngựa chạy nhanh nhất có thể, còn chuyện có làm người khác kinh sợ hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn ta. Cho nên, nơi hắn ta đi qua đều trở nên nhốn nháo hoảng loạn.
Có người bất bình muốn tiến lên lý luận, nhưng lập tức bị người kéo lại, thấp giọng nói với hắn đó là Đoan thân vương. Những người muốn lên lý luận ngay lập tức tâm như tro tàn.
Lý Cảnh Hạo đi theo phía sau Đoan thân vương, khuôn mặt đỏ bừng, quá mất mặt.
Rất nhanh, đoàn người đã đến chỗ Lâm Ngọc Tuyền ở, Đoan thân vương xuống ngựa, không nói hai lời liền giơ chân đá phăng cửa, sau đó vài người bên trong lập tức ra khỏi phòng.
Lâm Ngọc Tuyền dẫn đầu vừa nhìn thấy Đoan thân vương trong lòng liền kinh hãi, lập tức vén áo bào quỳ xuống đất, "Hạ quan tham kiến Vương gia."
Đoan thân vương đi tới trước mặt hắn ta, giơ chân giẫm lên đầu hắn ta, "Ngươi biết bổn vương?"
Lâm Ngọc Tuyền lúc này mới giật mình, sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, hắn ta đoán, rất có khả năng sự việc đã bị vạch trần. Hắn ta run rẩy nói: "Nguyên quán của hạ quan ở huyện Dương Xương, thuộc quyền quản hạt trong đất phong của ngài, may mắn gặp qua Vương gia một lần."
"Hừ," Chân Đoan thân vương dùng lực, đá Lâm Ngọc Tuyền xuống đất, sau đó gầm lên: "Mang đi!"