Đoan thân vương phái người trói chặt Lâm Ngọc Tuyền, sau đó đưa người về phủ đệ. Hắn ta không che giấu, cũng không nghĩ tới chuyện che giấu.
Đến phủ đệ, hắn ta lôi Lâm Ngọc Tuyền đi thẳng đến viện của Đoan thân vương phi, sau khi nhìn thấy người, hắn ta trực tiếp ném Lâm Ngọc Tuyền đến trước mặt Đoan thân vương phi, "Vương phi, bổn vương mang dẫn biểu ca của ngươi tới đây, ngươi nói cho bổn vương biết, các ngươi là quan hệ họ hàng gì? Cô biểu? Cữu biểu? Hay là cái gì biểu?"
Đoan thân vương phi cho dù rất biết giả vờ, nhưng lúc này cũng sửng sốt đến mức không thể nói nên lời, nàng ta mở miệng, cuối cùng vẻ mặt bi phẫn nói: "Vương gia đây là có ý gì? Ngài nghe lời mê hoặc của ai? Đến làm khó thần thiếp?"
Liên quan đến thể diện và lợi ích của chính mình, Đoan thân vương luôn rất tỉnh táo. Giờ khắc này Đoan thân vương phi cho dù đẹp như tiên, yếu đuối như nước, hắn ta không cảm chút cảm giác nào.
Chỉ thấy hắn ta hừ lạnh một tiếng nói: "Triệu Thi Nhu, đừng diễn kịch trước mặt bổn vương. Ngươi cho rằng mấy trò hề của ngươi bổn vương không biết sao? Bổn vương chẳng qua là thấy ngươi lấy lòng bổn vương, giống như con hát niệm ca diễn xước, hơn nữa còn khá thú vị, mới nuông chiều ngươi vài phần mà thôi."
Triệu Thi Nhu: "......."
Muốn mắng mẹ nó, nhưng nàng ta nào dám!
"Vương gia, thần thiếp bên ngài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tình nghĩa mà ngài dành cho thần thiếp đều là giả sao?" Triệu Thi Nhu nước mắt đầy mặt, tận lực hay đổi tình hình hiện tại.
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy." Đoan thân vương không còn kiên nhẫn, liếc nhìn Lâm Ngọc Tuyền đang bị trói chặt trên mặt đất, nói: "Nói, hai người các ngươi là quan hệ gì?"
Lâm Ngọc Tuyền nhắm mắt lại giả chết, Đoan thân vương phi khóc nói: "Vương gia, đây là biểu ca của thần thiếp, chẳng qua là họ hàng xa mà thôi. Vương gia hôm nay rốt cuộc vì cớ gì mà đối xử với thần thiếp như vậy?"
Thấy nàng ta vẫn đang giả vờ, Đoan thân vương hết kiên nhẫn, hắn ta giơ thanh kiếm trong tay lên đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền. Sau đó liền nghe thấy một tiếng la hét, nửa tai phải của Lâm Ngọc Tuyền bị chém rớt, máu tuôn ra như suối.
"A..”
Đoan thân vương phi sợ tới mức ả mặt trắng bệch, lần này nàng ta thật sự kinh sợ. Còn Đoan thân vương lại không hài lòng thanh kiếm trong tay lắm, hắn ta muốn chặt đứt cả tai của Lâm Ngọc Tuyền, nhưng lại chỉ cắt đứt được một nửa. Trong lòng hắn ta nhất thời cảm khái ngày thường không luyện kiếm cho tốt.
Nhưng đây không phải là lúc luyện kiếm, hắn ta hung tợn nhìn Triệu Thi Nhu nói: "Nói, rốt cuộc hắn là ai?"
Triệu Thi Nhu cả mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn nói: "Vương gia muốn thần thiếp nói cái gì? Hắn chỉ là biểu ca của thần thiếp! "
Thấy nàng ta vẫn còn cứng miệng, Đoan thân vương giơ kiếm lên chém về phía Lâm Ngọc Tuyền, lần này tai kia của hắn ta bị thương, nhưng cũng chỉ mất đi một nửa. Đoan thân vương thấy vậy, lông mày nhíu chặt lại.
Hắn ta lại nhìn Triệu Thi Nhu, "Nói hay không."
Triệu Thi Nhu lắc đầu: "Thần thiếp không có gì để nói."
Đoan thân vương nghe xong, giơ kiếm lên lại đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền, lại một tiếng hét vang lên, vai Lâm Ngọc Tuyền bị xuyên thủng.
"Ngươi nói hay không?" Đoan thân vương lại hỏi Triệu Thi Nhu.
Triệu Thi Nhu: "Thiếp không biết nên nói gì."
Đoan thân vương giơ kiếm lên, lại đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền.
"Ngươi nói hay không." Hắn hỏi.
Triệu Thi Nhu lắc đầu: "Thiếp không biết nên nói gì."
Đoan thân vương giơ kiếm lên, sau đó Lâm Ngọc Tuyền nằm trong vũng máu, giọng run rẩy nói: "Vương gia, ta nói... ta nói."
Đoan thân vương nhìn xuống hắn ta im lặng, Lâm Ngọc Tuyền sợ hắn ta lại giơ kiếm lên, cho nên vội vàng nói: "Vương gia, tiểu nhân không phải là biểu huynh của vương phi, tiểu nhân..."
Hắn ta rên rỉ kể chuyện giữa hắn ta và Triệu Thi Nhu, đại khái giống như những gì Giai Ninh quận chúa đã nói trước đó. Nói xong, hắn ta nhắm mắt lại chờ chết. Hắn ta biết mình chết không nghi ngờ, nhưng hắn ta thật sự không muốn trước khi chết phải trải qua cơn đau đớn hết lần này tới lần khác.
Mẹ nó thật sự rất đau.