Lý Cảnh Tập nghe nàng giải thích, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy có cần phân cho mỗi nông dân một mảnh đất không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Cái này cần phải có cơ chế đi lên."
Lý Cảnh Tập đang không hiểu, Đường Thư Nghi đang định nói cho cậu bé nghe cơ chế đi lên là gì, lúc này Thuý Vân lại vui vẻ chạy tới: "Phu nhân, Đại công tử Nhị công tử gửi thư về."
Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Mau đưa ta xem."
Thuý Vân đưa thư cho nàng, "Ngài cuối cùng cũng đợi được."
Đường Thư Nghi vui mừng đến mức sắp bật cười, nàng xé mở phong thư, Tiêu Ngọc Châu cũng đi tới xem.
Hai huynh đệ viết hai bức thư riêng, đều kể về hành trình đến Tây Bắc, sau đó là tình hình ở Tây Bắc. Tiêu Ngọc Minh đã vào quân đội, bắt đầu làm từ tiểu binh. Tiêu Ngọc Thần được giao nhiệm vụ làm hậu cần, chịu trách nhiệm ghi lại thương vong của binh sĩ.
Đọc thư xong, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy sự sắp xếp của Tiêu Hoài cũng rất chu đáo. Bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành người kế vị của Tây Bắc quân, bắt đầu từ tầng lớp dưới đi lên, như vậy không chỉ có thể làm người khác tín phục, mà còn có thể rèn luyện ý chí của hắn.
Tiêu Ngọc Thần phụ trách ghi lại thương vong, để hắn càng tiếp xúc nhiều với binh sĩ tầng dưới, càng hiểu hơn về đau khổ nhân gian.
Nói chung, nàng không quá lo lắng cho hai nhi tử của mình.
Đọc thư của hai nhi tử xong, liền đến thư của Tiêu Hoài. Thư của hắn đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có nửa trang. Bên trong hỏi thăm nàng và Tiêu Ngọc Châu, sau đó nói hắn lấy được vài món đồ chơi độc lạ, khi về sẽ cầm về cho các nàng.
Đường Thư Nghi hoàn toàn tin tưởng, bức thư này thật ra là Tiêu Hoài viết cho Tiêu Ngọc Châu, nàng chỉ là thuận tiện nhắc tới mà thôi.
Đúng là làm người nghĩ không ra mà.
Chỉ là, Tiêu Hoài đúng là rất biết cách kiếm tiền. Bây giờ hắn đang tiến quân công phá thủ phủ Nhu Lợi quốc. Hoàng đế đương nhiệm của Nhu Lợi quốc hoang dâm vô độ, Nhu Lợi quốc đã sớm dân chúng lầm than.
Mỗi thành trì cơ bản không cần phải chiến đấu nhiều, đối phương đã như muốn như không mà đầu hàng. Trong mỗi một thành trì, những gia đình có tài sản phong phú, vì đảm bảo an toàn, cũng vì lôi kéo quan hệ, nhất định tặng cho Tiêu Hoài bọn họ không ít đồ vật quý.
Cho nên nói, chiến tranh là cơ hội phát tài tốt nhất. Chỉ là, người chịu khổ chính là lão bách tính bình thường. Nhưng cứ tiếp tục để Hoàng đế hiện tại của Nhu Lợi quốc thống trị, bọn họ cũng đang phải chịu khổ như vậy. Hơn nữa quá trình xã hội loài người vốn dĩ chính là như vậy, phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân.
Đọc thư xong, Đường Thư Nghi tính toán đại khái, dựa theo tiến trình hiện tại của Tiêu Hoài, ước chừng đến khi qua năm mới mới khởi hoàn trở về. Như vậy cũng tốt, không làm lỡ khoa cử năm sau của Tiêu Ngọc Thần.
Cất bức thư đi, nàng tiếp tục giảng về "cân bằng" cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập nghe, nhưng mới nói được vài câu, Thuý Trúc lại tới, trong tay cầm một bái thiếp. Đường Thư Nghi nhận lấy rồi mở ra xem, không khỏi cau mày lại, thế mà lại là đại phu nhân phủ Thái phó, ngoại gia của Đại hoàng tử phái người gửi bái thiếp đến.
Theo cách nói của Tiêu Hoài, hơn ba năm trước, hắn suýt chút nữa bị gian tế giết chết, mà gian tế này đến từ phủ Thái phó. Nói cách khác, Thái phó hoặc Đại hoàng tử đều muốn mạng của Tiêu Hoài.
Tại vì sao? Giữa Tiêu Hoài và Đại hoàng tử hình như cũng không có hận thù gì.
Tuy nhiên, nếu như Đại hoàng tử thông đồng với địch quốc, hắn ta phái người giết Tiêu Hoài, cũng có khả năng đó là ý của Nhu Lợi quốc. Dù sao Tiêu Hoài cũng đóng quân ở biên giới giữa hai nước, hắn kiêu dũng thiện chiến, Nhu Lợi quốc muốn diệt trừ một chủ soái như Tiêu Hoài cũng là chuyện bình thường.
...............