Đường Thư Nghi đặt bái thiếp trong tay xuống, nói với Thuý Trúc: "Ngươi trả lời người của phủ Thái phó, ngày mai ta chờ người đại giá."
Thuý Trúc đi ra ngoài, Đường Thư Nghi tiếp tục giảng bài cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập, mặc kệ phủ Thái phó có ý gì, binh đến tướng chặn là được. Lại giảng giải một lúc, Đường An Lạc và Tiết Oánh đến tìm Tiêu Ngọc Châu đi cưỡi ngựa.
Đường Thư Nghi thấy đôi mắt con bé sáng lấp lánh, liền xua tay cho con bé đi. Tiêu Ngọc Châu vui vẻ đứng dậy, nhìn Lý Cảnh Tập hỏi: "Huynh đi không?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Muội đi đi."
Tiêu Ngọc Châu biết cậu bé học tập khắc khổ, cũng không nói gì nữa, vui vẻ rời đi cùng Đường An Lạc và Tiết Oánh. Đường Thư Nghi nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Ra ngoài chơi cũng không sao, học gần một canh giờ rưỡi rồi."
Lý Cảnh Tập mím môi dưới nói: "Ta vỡ lòng muộn, còn phải học hỏi nhiều mới đuổi kịp người khác."
Đường Thư Nghi nhìn cậu bé, mỉm cười: "Được, chúng ta tiếp tục học."
Biết chính mình muốn cái gì, hơn nữa chịu được cám dỗ, chính là cơ sở để thành công
Ngày hôm sau, ăn sáng xong không lâu, Khương đại phu nhân của phủ Thái phó đến. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến sảnh đường ở Thế An Uyển để tiếp đón nàng ta. Khương đại phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tròn, làn da trắng, trông vô cùng hoà nhã.
Nàng ta thấy Tiêu Ngọc Châu liền kéo con bé đến bên người khen ngợi một hồi, còn lấy một miếng ngọc bội từ trên người xuống tặng cho con bé. Tiêu Ngọc Châu liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi, thấy nàng đồng ý mới nhận lấy.
"Ta thấy tiểu cô nương lớn như này liền thấy yêu thích." Khương đại phu nhân nắm lấy tay Tiêu Ngọc Châu, hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Thư Nghi hạ mắt xuống, sau đó cười nói: "Chín tuổi rồi."
"Ai dô, cũng tầm tuổi với Anh Triết của Đại hoàng tử nhà ta." Khương đại phu nhân nói.
Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi vẫn không thay đổi, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Không phải con nói muốn đi chơi với An Lạc sao? Đi đi."
Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Khương đại phu nhân rồi đi ra ngoài. Khương đại phu nhân nhìn theo bóng lưng của con bé nói: "Đại hoàng tử phi hai ngày trước về nhà, nói mấy ngày trước nhìn thấy tiểu nha đầu nhà ngươi, vừa thấy liền vô cùng yêu thích."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Tiểu nha đầu nha ta, từ nhỏ đã được phụ thân nó quý như bảo bối trên tay, mấy ngày trước Hầu gia viết thư về nha, toàn bộ cả năm tờ giấy lớn đều viết cho khuê nữ bảo bối của chàng ấy. Làm ta cũng ghen tỵ theo."
Nói xong, nàng cười, Khương đại phu nhân cũng cười. Một lúc sau nàng ta nói: "Đại hoàng tử vẫn luôn khâm phục Vĩnh Ninh Hầu anh dũng, mấy ngày trước còn nói nếu có thể kết hôn thì tốt rồi."
Đường Thư Nghi thấy nàng ta đã nói trực tiếp, liền nói: "Hầu gia nhà ta coi nữ nhi như bảo bối, Hầu gia lại xa cách chúng ta hơn ba năm, chuyện hôn sự của hài tử trong nhà, ta vạn lần không dám làm chủ."
Nụ cười của Khương đại phu nhân nhạt đi một chút, "Ngươi nói cũng đúng, chỉ là hôn sự của Hoàng tôn, cũng không phải Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi nói là được, quan trọng là ý của Hoàng thượng."
Đây là dùng Hoàng thượng để ép người, nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi hoàn toàn biến mất, nàng nói: "Đúng vậy, hôn sự của nhi nữ là chuyện lớn. Ta ấy à, tất nhiên mọi chuyện đều nghe Hầu gia nhà ta."
Nếu Hoàng đế dám hạ chỉ ban hôn, nàng dám để Hoàng đế đến Tây Bắc hạ chỉ cho Tiêu Hoài. Để xem vào thời khắc mấu chốt này, Hoàng đế có dám tìm thêm chuyện phiền phức cho Tiêu Hoài hay không.
Khương đại phu nhân nở một nụ cười, đổi chủ đề sang chuyện khác, hai người trò chuyện một lúc, sau đó Khương đại phu nhân cáo từ.
Nàng ta rời đi, Đường Thư Nghi tức giận đến mức suýt nữa chút nữa đập vỡ cái chén, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.