Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531. Cha Không Quan Trọng Bằng Nương 1

Chương 531. Cha không quan trọng bằng nương 1 Chương 531. Cha không quan trọng bằng nương 1

Đường Thư Nghi không muốn nói dối lừa ba hài tử, thứ nhất, bởi vì ba hài tử rất thông minh, những lời nói dối của nàng chưa chắc đã lừa được chúng. Thứ hai, nàng không biết rốt cuộc vấn đề giữa nàng và "Tiêu Hoài" sẽ được giải quyết như thế nào. Nếu như bây giờ nói dối, sau này rất khó hoàn thiện.

Còn không bằng nói cho ba hài tử biết, giữa nàng và Tiêu Hoài quả thật có vấn đề mới là tốt nhất. Về phần là vấn đề gì, đương nhiên nàng sẽ không nói.

Vừa dứt lời, Tiêu Ngọc Minh liền nói: "Có phải là cha con có người khác không?"

Khi nói lời này, cả người hắn tràn đầy lệ khí. Đường Thư Nghi vừa muốn nói không phải, Tiểu Ngọc Châu đã nắm chặt lấy cánh tay nàng, nói: "Nương, con đứng về phía nương. Nếu như cha làm gì có lỗi với người, con sẽ không để ý đến cha nữa."

Đường Thư Nghi: "......"

Mọi chuyện còn chưa nghiêm trọng đến mức độ đó.

Mà lúc này Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt rối rắm, hắn không biết có nên nói ra suy đoán của mình hay không. Mà lúc này, Tiêu Ngọc Minh bất mãn nhìn hắn, nói: "Đại ca, huynh ở bên nào?"

"Ta đương nhiên đứng về phía mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần vội vàng nói. Dù lý do là gì đi nữa, nếu giữa phụ thân và mẫu thân có vấn đề, hắn tất nhiên muốn đứng về phía mẫu thân.

Đường Thư Nghi thấy ba huynh muội như vậy, cảm thấy được an ủi, đúng là không uổng công thương yêu bọn họ. Chỉ là giải thích thì vẫn phải giải thích, dù sao nàng và Tiêu Hoài vẫn chưa đến bước đoạn tuyệt quan hệ, nàng bây giờ cũng chưa hoàn toàn chắc chắn Tiêu Hoài này là xuyên tới đây, cũng chưa rõ Tiêu Hoài này có ác ý với bọn họ hay không.

Nàng nói: "Không phải như các con nghĩ, các con không cần quan tâm, chuyện của chúng ta, chúng ta sẽ tự giải quyết."

Trên mặt ba huynh muội vẫn mang theo lo lắng, Đường Thư Nghi không biết nên khóc hay cười: "Được rồi, các con xem không phải bây giờ ta vẫn đang rất tốt sao."

Giờ khắc này nàng thả lỏng cả người, trên mặt nở nụ cười, quả thật không có chút dáng vẻ buồn bã đau lòng nào, ba người đều yên tâm hơn một chút. Tiêu Ngọc Minh cũng nói: "Cùng lắm thì qua một khoảng thời gian nữa để cha trở về Tây Bắc, lúc đó con cũng đi, ở bên đó trông chừng cha."

Mặc dù cha cũng rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng nương. Giờ khắc này hắn đã quên mất trước kia mình đã nhớ cha nhiều như thế nào.

Đường Thư Nghi: "......."

Thật là nhi tử ngoan.

"Thỉnh an Quốc Công gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thuý Trúc Thuý Vân.

Đường Thư Nghi liếc nhìn ba huynh muội, sau đó ngồi thẳng dậy. Lúc này, rèm cửa được vén lên, Tiêu Hoài đi vào, hôm nay hắn mặc một áo bào màu đen thêu mây hoạ kim, càng làm hắn trở nên anh vũ bất phàm. Không thể không nói, Tiêu Hoài có một bộ túi da rất tốt.

Tiêu Ngọc Thần đứng dậy hành lễ với hắn: "Phụ thân."

Tiêu Hoài gật đầu, sau đó Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng đứng dậy hành lễ, cuối cùng Đường Thư Nghi cũng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp hành lễ, đã nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Phu nhân mau ngồi."

Nếu như hắn đã như vậy, Đường Thư Nghi tất nhiên cũng không hành lễ nữa, nàng mỉm cười ngồi xuống: "Quốc Công gia đã ăn sáng chưa?"

"Chưa." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi: "Vậy chúng ta cùng ăn đi."

Tiêu Hoài: "Được rồi."

Hai người vô cùng khách khí.

Sau đó Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến phòng ăn, Tiêu Hoài cũng đứng dậy đi theo, sau đó là ba huynh muội. Ra khỏi tiểu hoa sảnh, Tiêu Hoài đi chậm lại, đợi Tiêu Ngọc Minh đi đến bên người, hắn nói: "Chiều nay con với Hướng Vinh đến đại doanh ngoại thành, giải quyết một vài chuyện."

Những binh lính mà hắn mang về Kinh lần này, đều là thân tín của hắn, hắn thật sự không có ý định để bọn họ trở về Tây Bắc. Chuyện này cần phải thảo luận với Hoàng đế, nhưng trước khi thảo luận, phải sắp xếp tốt cho những binh lính này, hơn nữa huấn luyện ngày thường không thể bãi bỏ, cho nên có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.

Hắn muốn bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành chủ soái tương lai của Tây Bắc quân, cho nên Tiêu Ngọc Minh phải tham gia rất nhiều việc.

Bình Luận (0)
Comment