Tiêu Ngọc Minh trong lòng có ý kiến với hắn, mím chặt môi không nói. Tiêu Hoài thấy vậy thì cau mày, "Con không muốn?"
Tiêu Ngọc Minh vẫn không lên tiếng, Tiêu Hoài cương mặt, cũng dừng bước chân lại. Ngay lúc vừa định mở miệng nói gì đó, lúc này giọng nói của Đường Thư Nghi truyền đến: "Ngọc Minh, không thể tuỳ hứng, nghe phụ thân con an bài."
Tiêu Ngọc Minh mím môi, "Con biết rồi, con sẽ đi."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, xoay người đi vào phòng ăn. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu nhìn nhau, bước nhanh đi vào. Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh bị bỏ lại bên ngoài, Tiêu Hoài đứng đó nhìn Tiêu Ngọc Minh, trên mặt không lộ hỉ nộ ái ố, hắn chỉ nhàn nhạt mà nhìn, nhưng Tiêu Ngọc Minh lại cảm thấy một sự áp lực vô cùng lớn.
Một lúc sau, hắn nói: "Con... con nói con sẽ đi."
"Có biết tại sao ta bảo con đi đại doanh ngoài kinh không?" Tiêu Hoài hỏi, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ.
Tiêu Ngọc Minh mím môi, "Con biết."
"Đã biết vì sao còn muốn từ chối?" Tiêu Hoài lại hỏi.
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu không nói, Tiêu Hoài hừ một tiếng: "Nếu như lúc nào con làm việc cũng bị cảm xúc tác động, khó mà trở thành nhân tài."
Lúc này Tiêu Ngọc Minh đã nhận ra sai lầm của mình, hắn cúi thấp đầu nói: "Con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Chiều nay sau khi hoàn thành công việc, mang nặng chạy mười dặm."
"Vâng." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Chúng ta vào ăn đi." Tiêu Hoài bước vào phòng ăn, Tiêu Ngọc Minh cũng đi theo.
Đường Thư Nghi thấy hai người đi vào, cũng không hỏi gì, vẫn dùng cơm như ngày thường. Tiêu Hoài cảm nhận được cảm xúc của ba hài tử đối với mình, nhưng không nói gì. Sau khi ăn sáng xong, hắn nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân đi cùng ta đến bái kiến nhạc công có được không."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đương nhiên."
Hai người mỉm cười khách khí, sau đó Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho để chọn lễ vật, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đến tiền viện, hỏi Tiêu Ngọc Thần tình hình chuẩn bị cho kỳ thi xuân. Nửa canh giờ sau, cả nhà cùng nhau đến phủ Đường Quốc Công. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa, Tiêu Hoài cùng hai nhi tử cưỡi ngựa, đội ngũ hoành tráng đi đến phủ Đường Quốc Công.
Khi triều sớm, Tiêu Hoài đã nói với Đường Thư Bạch, hôm nay hắn đến bái phỏng, cho nên khi hắn đến, đã nhìn thấy Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt đứng ở cổng nghênh đón bọn họ. Tiêu Hoài thấy vậy, vội vàng xuống ngựa hành lễ với hai người, Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt thấy hắn như vậy, trái tim vốn dĩ đang treo cao cũng hạ xuống một chút.
Bọn họ đều biết chuyện Tiêu Hoài tỏ vẻ lãnh đạm với Đường Thư Nghi ở trong những bức thư trước đây. Cho nên, đối với muội phu bốn năm không gặp nhau này, trong lòng có chút ý tìm tòi nghiên cứu.
Đoàn người đi vào, nhìn thấy Đường Quốc Công ở tiền sảnh. Tiêu Hoài vén áo choàng lên quỳ xuống, cung cung kính kính khấu đầu với Đường Quốc Công, nói: "Cảm tạ nhạc phụ những năm này chăm sóc Thư Nghi và ba hài tử, tiểu tế cảm kích không thôi."
Đường Quốc Công vội vàng đứng dậy đỡ hắn dậy, "Ngươi đang làm gì đây, đều là người nhà mình, nói gì mà có chăm sóc hay không."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng vậy, đều là người nhà mình."
Đường Quốc Công kéo hắn ngồi xuống, thở dài cảm khái một tiếng nói: "Sau khi trải qua một hồi đại sự lớn của con, ta mới coi như hiểu rõ, cái gì công danh lợi lộc đều không quan trọng bằng người một nhà đoàn tụ. Bây giờ con trở về rồi, về sau sống với Thư Nghi cho tốt."
Tiêu Hoài gật đầu: "Vâng, tiểu tế hiểu."
Đường Quốc Công vỗ vỗ bả bả vai hắn, nói vài lời là được, mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói nhiều. Lại tán gẫu thêm một lúc, ông ấy dẫn Tiêu Hoài đến thư phòng, có rất nhiều chuyện trong triều cần nói với hắn.