Đường Thư Nghi phái Thuý Vân và Triệu quản gia điều tra hạ nhân trong phủ, kết quả đúng là tra ra được vài người. Chỉ là những người này đều là hạ nhân làm việc nặng, hơn nữa đều ở ngoại viện, gần như không nghe ngóng được tin tức gì. Tuy nhiên, nàng vẫn bảo Triệu đại nhân thẩm tra cho kỹ một lượt. Cuối cùng thẩm tra ra, hai người do Hoàng đế phái tới, một người do nương gia Ngô gia của Hoàng hậu phái tới, còn có một người là của phủ Thái sư.
"Quốc Công gia định xử lý như thế nào?" Nhận được kết quả thẩm vấn, Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài tách hạnh đào cho nàng, miệng nói: "Chuyện trong phủ phu nhân làm chủ là được rồi."
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, "Đưa người của phủ Thái sư về đi. Cũng có thể coi là một lời nhắc nhở với Dương lão phu nhân, bảo bà ấy tranh thủ thời gian."
Tiêu Hoài mỉm cười đưa hạch đào cho Đường Thư Nghi, "Chủ ý của phu nhân không tồi."
Đường Thư Nghi nhận lấy hạch đào cho vào miệng, qua một lúc lại nói: "Người của Hoàng đế và người của Ngô gia thì giữ lại, nói không chừng đến lúc nào đó lại hữu dụng."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Hắn lại đưa thêm một miếng nhân hạch đào qua, Đường Thư Nghi cầm lấy, nhìn hắn nói: "Ngài nói bọn họ sẽ động thủ trước Tết hay sau Tết?"
Tiêu Hoài thấy nàng cũng không muốn ăn nữa, cầm lấy khăn lau tay nói: "Xem thời cơ, chỉ cần có thời cơ bọn họ sẽ động thủ."
"Vậy trước Tết chúng ta phải thật cẩn thận, nên để bọn họ sau Tết mới hạ thủ, nếu không ăn Tết cũng không ngon."
"Phu nhân nói đúng."
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, không nhịn được bật cười. Như này quả thật rất tốt!
Ngày hôm sau, Thuý Vân ngồi xe ngựa đến phủ Dương thái sư, đi cùng còn có thám tử của phủ Thái sư, một bà tử tầm hơn bốn mươi tuổi. Khi đến phủ Thái sư, Thuý Vân cầm lấy bái thiếp của phủ Định Quốc Công, mỉm cười đưa cho gã sai vặt đứng gác cổng, "Phu nhân nhà ta có đồ muốn tặng cho lão phu nhân của quý phủ, mong thông báo một chút."
Gã sai vặt nhìn danh thiếp, lập tức chạy vào trong, không lâu sau một vị ma ma bên người Dương phu nhân mỉm cười đi tới: "Cô nương mời vào phủ."
Thuý Vân xua tay, "Ta cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, phu nhân nhà ta phái ta qua tặng đồ cho lão phu nhân của quý phủ."
Vừa nói nàng ấy vừa nhìn xe ngựa, ma ma thấy nàng ấy dáng vẻ giữ kín như bưng, mỉm cười đi về phía xe ngựa, duỗi tay vén rèm lên, khi nhìn thấy tình cảnh bên trong, kinh sợ tới mức suýt hét lên.
Lúc này, giọng nói của Thuý Vân lại vang lên: "Mấy ngày trước phu nhân nhà ta sắp xếp đồ vật trong phủ, kết quả phát hiện ra đồ vật có liên quan đến quý phủ, liền phái ta mang qua."
Ma ma vừa nghe liền biết đây là có ý gì, nhanh chóng gật đầu nói, "Cảm..... Cảm ơn Quốc Công phu nhân."
"Đồ vật giao cho ma ma, ta xin cáo từ." Thuý Vân hành lễ với bà ta, sau đó lên một chiếc xe ngựa khác.
Ma ma nhìn xe ngựa đi xa, hít sâu một hơi, xoay người nói với gã sai vặt canh cửa: "Đánh xe ngựa đến viện lão phu nhân."
Gã sai vặt canh cửa nghe vậy thì sững người, xe ngựa này bình thường đều sẽ không vào hậu viện. Nhưng ma ma là người thân cận của lão phu nhân, bà ấy đã ra lệnh, bọn họ phải làm theo, ngay lập tức đánh xe ngựa đến viện của lão phu nhân.
Sau khi đến nơi, ma ma bảo gã sai vặt rời đi, sau đó đóng cửa viện lại, gọi vài người đến kéo người trong xe xuống. Phải kéo ra ngoài, bởi vì người trong xe ngựa toàn thân là máu, nằm gục trong xe như thể đã chết.