Mấy người kia nhìn thấy một người toàn thân là máu, gần như không còn hô hấp thì sợ đến mức hét lên.
"Câm miệng!" Ma ma nghiêm giọng mắng, đám người hầu lập tức câm miệng lại.
Ma ma thấy vậy, thở ra một hơi: "Mau khiêng người vào trong phòng."
Đám người hầu vội vàng khiêng người đến một căn phòng nhỏ hẻo lánh, ma ma bước nhanh vào phòng của lão phu nhân. Dương lão phu nhân nhìn thấy bà ấy liền gấp gáp hỏi: "Người của phủ Định Quốc Công đến làm cái gì?"
"Người đến là đại nha hoàn bên người Định Quốc Công phu nhân, hình như tên là Thuý Vân." Ma ma đến gần Dương lão phu nhân, hạ thấp giọng: "Nàng ấy nói mấy ngày qua Định Quốc Công phu nhân dọn dẹp đồ đạc trong phủ, phát hiện có đồ vật liên quan đến phủ chúng ta, cho nên mới gửi qua."
"Là đồ vật cái gì?" Dương lão phu nhân có chút căng thẳng hỏi.
Bà ấy bây giờ nghe đến ba chữ Định Quốc Công liền căng thăng, không còn cách nào khác, người ta còn đang nắm giữ tử huyệt của bọn họ.
"Là một người, lúc trước lão nô đã nhìn thấy ở trong phủ, là một bà tử trong viện Thái sư." Ma ma rối rắm một hồi cuối cùng vẫn nói thật: "Bà tử đó bị đánh đến nỗi cả người gần như không có chỗ nào lành lặn, hẳn là không chống đỡ được lâu."
"Cái này ....."
Dương lão phu nhân kinh sợ ngồi thẳng dậy, sau đó lại chán nản dựa lưng vào ghế, "Ta sớm đã nghĩ tới, ông ta muốn nắm lấy Định Quốc Công, nhất định phải phái người qua."
Nói xong bà ấy trầm mặc một hồi, tâm tình mang theo bi thương. Lúc đầu phụ thân của bà ấy, vì sự thịnh vượng của gia tộc mà gả bà ấy cho Dương Hoa Xán, Lâm gia cũng vì Dương Hoa Xán mà không lụi bại, Dương Hoa Xán cũng vì có Lâm gia mà đi đến địa vị ngày hôm nay.
Bọn họ đều tốt, còn bà ấy thì sao? Phu thê mười mấy năm như người xa lạ, thậm chí vì cái gọi là đại cục, bà ấy còn phải nhịn đau lòng giúp Dương Hoa Xán làm việc. Cả đời bà ấy rốt cuộc là sống vì cái gì!
"Đinh Quốc Công phu nhân đây là thúc giục ta đưa ra quyết định." Một lúc sau, Dương lão phu nhân nói.
Ma ma thấy bà ấy như vậy thì đau lòng không thôi, "Ngài định làm như thế nào?"
Dương lão phu nhân buông xuống một tiếng thở dài: "Bây giờ không phải do ta quyết định, còn phải xem ý của hai huynh đệ bọn nó."
"Lão phu nhân," Ma ma ghé vào tai Dương lão phu nhân, thấp giọng nói, "Nô tỳ có lời đại nghịch bất đạo muốn nói."
Dương lão phu nhân quay đầu nhìn bà ấy: "Ngươi nói đi."
Ma ma cắn răng nói: "Không bằng… không bằng làm Thái sự mắc bệnh, bệnh không xuống được giường, hoặc là…" trực tiếp chết.
Dương lão phu nhân nghe xong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt vào nhau, Dương Hoa Xán chết bà ấy nhất định sẽ không đau buồn, mà chỉ có vui mừng. Nhưng mà, cái chết của ông ta có thể giải quyết được vấn đề sao?
"Ông ta chết hay không cũng không sao cả." Dương lão phu nhân nói: "Nhưng cho dù ông ta có chết, những việc ông ta đã làm trước kia cũng không thể xóa bỏ. Chỉ cần phủ Định Quốc Công tiết lộ chuyện này ra ngoài, ông ta dù có chết rồi, nhi tử tôn tử vẫn ta phải chịu tội thay cho ông ta."
"Cái này ....."
Ma ma không nghĩ nhiều như vậy, nhất thời không biết làm thế nào. Qua một lúc bà ấy nói: "Nếu không ngài đến cầu Định Quốc Công phu nhân, ta thấy nàng là một người tốt bụng."
Dương lão phu nhân lại không cho là như vậy, Định Quốc Công phu nhân không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài, chỉ cần nhìn vào những chuyện trước đây của Nhị hoàng tử và Lương gia là biết. Khi đó Định Quốc Công vẫn còn "chết". Nhưng mà, có một tia hy vọng rằng bà ấy ấy cũng muốn thử.
"Ngươi đến phủ Định Quốc Công một chuyến, gửi bái thiếp cho Định Quốc Công phu nhân, ngày mai ta đến bái kiến." Dương lão phu nhân nói.
"Vâng."
Ma ma trả lời một tiếng rồi bước đi thật nhanh, Dương lão phu nhân đứng dậy đi xem bà tử được gửi về. Nhìn thấy cả người đầy máu, trong mắt cũng không có nhiều dao động. Thám tử bị bắt được, không bị đánh chết đã là chuyện tốt lắm rồi.
Bà ấy bước tới, nói với nha hoàn bên người: "Đi xem thử."