Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640. Trái Tim Không Tự Chủ Mà Đập Nhanh 1

Chương 640. Trái tim không tự chủ mà đập nhanh 1 Chương 640. Trái tim không tự chủ mà đập nhanh 1

Tiêu Hoài lấy y phục mới đi vào tẩm thất của Đường Thư Nghi, bước chân của hắn cũng không nhanh, hắn nghĩ nếu lúc này Đường Thư Nghi gọi hắn lại, hắn sẽ đổi nơi thay y phục. Chẳng qua lúc đó có hơi xấu hổ mà thôi. Nhưng việc này cũng không có gì, hắn chủ động đuổi theo người ta, mặt phải dày lên một chút.

Chỉ là còn may, cho đến khi hắn bước vào tẩm thất, đều không nghe thấy giọng nói của Đường Thư Nghi. Khóe môi hắn bất giác nhếch lên, dường như phu nhân cũng không phải không có tình cảm với hắn.

Đứng giữa tẩm thất, hắn nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy trong căn phòng rộng lớn, mặc dù nội thất bằng gỗ lim lộ rõ vẻ nghiêm túc, nhưng những phối sức tinh xảo lại khiến toàn bộ căn phòng linh động hơn rất nhiều. Trên ghế gấm khéo léo để vào rất nhiều gối dựa, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn đã nói phu nhân và hắn tâm trí tương thông quả không sai! Nhìn xem, hai người họ đều thuộc kiểu người thích hưởng thụ.

Sau khi nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào chiếc giường to lớn. Chiều rộng của chiếc giường này ít nhất phải hơn hai mét, một người nằm thì sẽ cảm thấy cô đơn, hai người nằm thì vừa đẹp.

Nghĩ như vậy, mặt nóng ran lên. Hắn lập tức ngừng suy nghĩ của mình lại, đặt y phục lên giường, bắt đầu thay y phục. Cởi áo choàng trên người xuống, ánh mắt hắn lại phiêu về phía tủ đồ. Ừm, tủ đồ cũng rất lớn, để y phục của hắn vào cũng không có vấn đề gì......

Hắn ở đây "an bài" cuộc sống sau khi mình chuyển đến đây, Đường Thư Nghi đang ngồi ở bên ngoài cũng không bình tĩnh lắm. Thời cổ đại, khuê phòng của nữ tử không thể dễ dàng để cho nam tử khác vào, mặc dù nàng và Tiêu Hoài là phu thê, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Hai người bọn họ nhiều nhất là đang yêu đương, hơn nữa còn đang là giai đoạn đầu yêu đương.

Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, có vài chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nàng hẳn là nên chuẩn bị tâm lý trước.

Cầm chén lên nhấp một ngụm trà, đè nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, nàng không muốn chính mình suy nghĩ lung tung, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Dù sao nàng đối với Tiêu Hoài người này, không ghét, thậm chí còn có chút yêu thích.

Lúc này, Thuý Vân từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm hai chiếc hộp tinh xảo, "Phu nhân, ngọc ngài muốn chạm khắc, sư phó đã làm xong rồi ạ."

"Đưa cho ta xem." Đường Thư Nghi duỗi tay ra nhận lấy chiếc hộp, mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc ngọc quan bằng dương chi bạch ngọc tinh xảo tinh tế nằm bên trong, bên trên còn chạm khắc hoa văn mây sấm, vô cùng khí thế. Nàng lại mở một chiếc hộp khác ra, là một miếng ngọc bội dương chi, mặt trên được chạm khắc hoa văn như trên ngọc quan.

"Đẹp quá." Thuý Vân cười nói.

Đường Thư Nghi cầm hai đồ vật lên, lại nhìn qua nhìn lại mấy lần, "Đúng là rất đẹp."

"Phu nhân, nàng vào đây một lát."

Giọng nói của Tiêu Hoài từ tẩm thất truyền đến, trái tim Đường Thư Nghi nhảy lên, nàng cảm thấy hôm nay Tiêu Hoài có chút ra vẻ.

Chỉ là nàng vẫn đứng dậy bước vào trong. Liền thấy Tiêu Hoài đứng trước giường, cúi đầu nghịch thắt lưng của mình, mà trên giường của nàng là y phục hắn cởi xuống. Trên ga giường màu xanh nhạt đặt trường bào màu đen lên trên có chút đột ngột.

"Ta không thắt được cái thắt lưng này, phu nhân giúp ta." Lúc này Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi cười như không cười liếc nhìn hắn, đặt ngọc quan và ngọc bội lên bàn, sau đó đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hôm nay ta mới biết Quốc Công gia lại tâm cơ như vậy."

Bị nhìn thấu, Tiêu Hoài có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn giả vờ trấn định nói: "Vẫn là phu nhân hiểu ta."

Bình Luận (0)
Comment