Đường Thư Nghi ừ một tiếng, sau đó nói: "Ngọc Châu, qua năm con đã mười một tuổi rồi, coi như là một đại cô nương, nên có sân viện của chính mình."
Tiêu Ngọc Châu nghe thấy lời này của nàng, con bé sửng sốt một hồi, sau đó nói: "Có phải phụ thân muốn chuyển tới đây ở hay không?"
Đường Thư Nghi: "..."
Có thể không nói ra như vậy không?
"Đúng là phụ thân của con có ý này." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Châu mấp máy môi, con bé không muốn chuyển ra nơi khác sống, nhưng vì để phụ thân và mẫu thân hòa hảo với nhau, con bé sẽ chuyển đi.
"Ngày mai con muốn tới khố phòng của phụ thân để chọn mấy món đồ." Tiêu Ngọc Châu nói.
Phụ thân được hời như thế, phải trả giá mới được.
Đường Thư Nghi cười: "Được, ngày mai chúng ta tới khố phòng của phụ thân con."
Bên này hai mẫu nữ còn đang nói chuyện, bên kia Tiêu Hoài ngồi trong thư phòng luyện chữ, hắn sai người chuẩn bị nước nóng để tắm. Chờ sau khi gã sai vặt chuẩn bị xong nước nóng, hắn ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tắm, hắn bỗng đụng vào một nha hoàn, trong tay nàng ta đang bưng một chiếc khay, ở trên bày một ấm trà và chén trà tinh xảo.
"Quốc công gia mạnh khỏe." Nha hoàn ngân nga cúi người hành lễ.
Tiêu Hoài ừ một tiếng, hắn nhận ra nha hoàn này, là người trong viện Đường Thư Nghi.
"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Phu nhân sai nô tỳ dâng thuốc an thần tới cho ngài." Nha hoàn cười nói.
Tiêu Hoài sửng sốt, sau đó khẽ cười, đây là sợ hắn buổi tối không ngủ được sao?
"Mang vào trong phòng đi." Nói xong, hắn đi về phía tịnh thất, đợi lát nữa tắm xong thì uống thang thuốc tình yêu của phu nhân đưa tới.
Nghĩ đến nhiều ngày nay chung đụng với phu nhân, ý cười trên mặt hắn không dứt. Sau khi tắm rửa xong, hắn tùy tiện khoác bộ y phục rồi về phòng. Nhưng chân vừa bước qua cánh cửa, hắn liền cảm thấy không thích hợp, trong phòng có người.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở sau tấm màn trên giường. Hắn đưa tay cầm thanh kiếm treo ở trên tường, nhanh chóng bước qua đó, hắn dùng kiếm hất tấm màn lên, chỉ nhìn thấy có một nữ nhân chỉ mặc một chiếc yếm mỏng và quần trong đang nằm ở trên giường của hắn, đây đúng là nha hoàn vừa rồi đưa thuốc an thần tới.
Một cỗ tức giận vọt lên đầu hắn, hắn quay đầu quát to ra bên ngoài: "Người đâu!"
Sau khi nghe thấy âm thanh tức giận của hắn, người hầu cận và gã sai vặt đang canh giữ ở bên ngoài vội vàng vọt vào, trong tay hai người hầu còn năm thanh vũ khí, bọn họ nghĩ là có thích khách. Nhưng khi vào phòng bọn họ chỉ thấy chủ soái với vẻ mặt hững hờ đang đứng ở trong phòng, trên giường còn có một nữ nhân mặc một thân y phục mỏng manh, vừa quỳ vừa khóc lóc ríu rít.
"Thuộc hạ thất trách, mong chủ soái trách phạt."
Hai gã hầu cận quỳ một gối xuống, trong phòng chủ soái xảy ra chuyện như thế này, quả thật là do bọn hắn thất trách. Vả lại chuyện này quả thật là do bọn họ làm sai, vừa rồi nha hoàn đưa thuốc an thần lại đây, chủ soái nói nàng ta đưa thuốc vào phòng, sau đó chủ soái vào phòng tắm, bọn họ liền canh giữ ở bên ngoài phòng tắm, không để ý tới nha hoàn này.
Chủ yếu là vì nha hoàn này là người trong viện của phu nhân, nên bọn họ ít có tâm tư đề phòng hơn. Hiện tại nghĩ lại, nếu như nha hoàn này là thích khách, vậy thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
"Kéo người ra ngoài." Tiêu Hoài cúi đầu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nói. "Còn hai người các ngươi, một người nhận mười quân côn."
"Vâng."
Hai người vội vàng đứng dậy, đi đến bên giường, một trái một phải nắm lấy cánh tay của nha hoàn rồi kéo ra bên ngoài, thật sự là kéo.
"Quốc công gia, quốc công gia..." Nha hoàn khóc lóc kêu lên, Tiêu Hoài không kiên nhẫn nói. "Bịt miệng lại."
Hai gã hầu cận kéo nha hoài ra khỏi viện rồi vứt lên mặt đất, sau đó lại tìm một miếng vải để bịt chặt miệng nàng ta. Thời tiết tháng chạp, đến nước còn đóng thành băng, một nha hoàn chỉ một một chiếc yếm và quần trong như nàng ta ngồi chật vật trên mặt đất, bị lạnh đến run, nhưng ai sẽ quan tâm chứ?
Trong phòng, Tiêu Hoài tùy ý chỉnh lại y phục, sau đó lại thấy ra thêm một chiếc áo choàng mặc lên người rồi đi nhanh về phía Thế An Uyển.