Đường Thư Nghi trò chuyện cùng Tiêu Ngọc Châu trong chốc lát rồi cũng quay về tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng nàng mới ngâm mình trong thùng tắm chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ồn ào. Nàng nhíu mày nói với Thúy Trúc: "Đi ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì vậy."
Thúy Trúc đáp một tiếng rồi ra ngoài, chỉ thấy Tiêu Hoài đang đứng ở đó, nàng ấy vội vàng hành lễ: "Quốc công gia."
Tiêu Hoài ừ một tiếng: "Phu nhân đang tắm sao?"
"Vâng." Thúy Trúc đáp.
"Vậy chờ phu nhân tắm xong rồi nói sau." Nói xong, hắn đi đến bên cạnh chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống.
Thúy Trúc nhìn thấy tóc hắn vẫn còn đang ẩm ướt, chắc hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi. Nàng ấy hành lễ với Tiêu Hoài, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói với Đường Thư Nghi: "Quốc công gia đến đây, tóc còn chưa khô, hẳn là đã có chuyện gì đó."
Đường Thư Nghi nhíu mày, sau đó đứng dậy, Thúy Trúc Thúy Vân vội vàng giúp nàng lau người và thay y phục, chốc lát sau nàng đã rời khỏi tịnh thất, nhìn thấy Tiêu Hoài khoác một chiếc áo choàng, tóc ướt sũng vấn lên tùy tiện, nhìn có chút chật vật.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Đường Thư Nghi đi qua hỏi, sau đó lại nói với Thúy Vân. "Lấy chiếc khăn lại đây."
Tiêu Hoài đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Thúy Trúc Thúy Vân thấy thế, vội vàng lui ra ngoài. Đường Thư Nghi lại hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân, một mình ta ở thư phòng bên kia thật sự vô cùng nguy hiểm đó!" Tiêu Hoài nắm lấy tay Đường Thư Nghi, trên mặt còn mang theo vẻ ủy khuất.
Đường Thư Nghi: "...."
Đây là muốn kiếm chuyện với nàng hả? Ngươi đường đường là một chủ soái, lại sợ ở thư phòng sẽ gặp nguy hiểm, nói ra có ai tin?
Lúc này Thúy Vân mang một chiếc khăn tới, Đường Thư Nghi đưa tay cầm lấy, sau đó bắt đầu giúp hắn lau tóc. Lại nói chuyện này cũng kỳ quái, hai người cũng chỉ mới phát triển nhanh hơn một chút, sao hiện tại lại bỗng nhiên có cảm giác như hai phu thê già với nhau vậy, tiến triển thế này thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Được nữ tử mình thích hầu hạ, Tiêu Hoài vô cùng hưởng thụ, cơn tức giận vừa rồi tan thành mây khói, hắn nói: "Một tỳ nữ trong viện của nàng đến chỗ ta, nói rằng nàng sai nàng ta đưa thuốc an thần tới cho ta, nhân lúc ta đang tắm rửa mà chui lên giường ta."
Đường Thư Nghi nghe xong lời này của hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống, động tác lau tóc cũng dừng lại. Tiêu Hoài quay đầu lại nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, lập tức nói: "Y phục của ta không chỉnh tề là vì ta vừa mới tắm rửa xong, ta với nàng ta không có gì với nhau đâu."
"Xì."
Vốn chuyện này khiến tâm tình Đường Thư Nghi vô cùng không tốt, hiện tại lại bị lời này của hắn chọc cười. Nàng cất cao giọng nói: "Người đâu."
Thúy Vân Thúy Trúc lập tức đi đến, nàng lại nói: "Thúy Vân, ngươi đi qua thư phòng nhìn thử xem, là ai giả danh của ta để tặng thuốc cho Quốc công gia."
Thúy Vân Thúy Trúc vừa nghe như thế, lập tức kinh hoàng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đi ra ngoài. Ra bên ngoài, Thúy Trúc hỏi: "Là ai vậy?"
Thúy Vân hừ một tiếng: "Chắc chắn là tiện tỳ Thanh Linh kia, lúc trước ta thấy nàng ta lén nhìn trộm Quốc công gia vài lần."
Nói xong, nàng ấy nhanh chóng đi ra khỏi viện, phía sau còn có mấy bà tử to lớn đi theo, chỉ chốc lát sau đã đi tới sân viện thư phòng. Gã canh cửa nhận ra nàng ấy là đại nha hoàn bên người phu nhân, nhưng vẫn tra hỏi một phen.
Chuyện xảy ra lúc nãy bọn họ đều đã biết, hiện tại cho dù là một con ruồi con bọ lạ mặt tiến vào, bọn họ cũng phải tra xét kỹ. Thúy Vân biết đây là trách nhiệm của bọn họ, nàng ấy kiên nhẫn đáp từng câu, sau đó vào sân.
Chỉ thấy có một nữ nhân mặc một chiếc yếm mà quần trong mỏng manh đang nằm trên mặt đất, nàng ấy đến gần nhìn, quả nhiên là Thanh Linh. Có mấy gã sai vặt đứng cách đó không xa, mặc áo bông, xoa xoa tay nhìn Thanh Linh.