Một câu ban nàng ta cho ngươi làm nhị phòng của Hoàng đế lại khiến toàn bộ sảnh yến hội yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi. Hành động này của Hoàng đế không thể nghi ngờ đang tát vào mặt Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công.
Mà giờ khắc này, Đường Quốc Công ngồi đó vững như bàn thạch, vẻ mặt như thường, không nhìn ro chút hỉ nộ ái ố của ông ấy. Đường Thư Nghi lại dường như không nghe thấy lời nói của Hoàng đế, tự rót cho mình một tách trà rồi nhấm nháp từng ngụm một, tư thái nhàn nhã.
Cho dù là Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu vừa mới bắt đầu trên mặt đều mang theo vẻ tức giận, sau lại thấy mẫu thân nhà mình dáng vẻ bình chân như vại, vẻ mặt cũng trở nên như thường, Thái phi và Lý Cảnh Tập cũng vậy. Ngược lại chỉ có Giai Ninh quận chúa vì không hiểu biết nhiều về Đường Thư Nghi, trên mặt mang theo chút lo lắng.
Tiêu Hoài thấy phu nhân và hài tử nhà mình như vậy, trong lòng mỉm cười bất lực, đây là muốn hắn tỏ rõ lập trường!
"Hoàng thượng," Hắn chắp tay nói, "Thần lúc đầu cầu cưới phu nhân của thần đã lập lời thề, Tiêu Hoài thần một đời này chỉ có mình phu nhân, lời thề không thể phá vỡ, mong Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh."
Sảnh yến hội lại lạnh ngắt như tờ, lời nói của Tiêu Hoài không thể nghi ngờ chính là khác chỉ, chỉ không biết Hoàng thượng định làm như thế nào. Đây có thể coi là lần đối kháng trực diện đầu tiên với Hoàng đế kể từ khi Tiêu Hoài khải hoàn về triều, mọi người đều toàn tâm toàn ý theo dõi. Ai là người chiến thắng trong trận giao phong đầu tiên này thật sự rất quan trọng!
Sắc mặt Hoàng đế đương nhiên không tốt, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Trẫm nhớ, lúc trước ngươi có hai vị cơ thiếp, chỉ là sau này bệnh chết."
Lời này lại khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Đường Thư Nghi. Hậu viện trạch môn, chết một hai cơ thiếp cũng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng bình thường bọn họ chết như thế nào, trong lòng mỗi vị chủ mẫu đều rất rõ ràng.
Vẻ mặt Đường Thư Nghi vẫn như thường, như thể không cảm nhận được ánh mắt của người khác. Lúc này lại nghe thấy Tiêu Hoài nói: "Hai vị cơ thiếp đó chính là gian tế của địch quốc, thần tương kế tựu kế, lúc trước thần đã từng bẩm báo cho Hoàng thượng chuyện này."
Nắm đấm của Hoàng đế siết chặt lại, y không ngờ Tiêu Hoài lại làm xấu mặt y trước mặt mọi người, chẳng lẽ trong mắt hắn còn vị Hoàng đế là y sao? Quay đầu lại, y nhìn Đường Thư Nghi, "Định Quốc Công phu nhân trước giờ vẫn luôn hiền lương, nghĩ đến không phải là người hay ghen, ngươi xem thế nào?"
Đường Thư Nghi đứng dậy, đi đến giữa sảnh yến hội đứng cùng với Tiêu Hoài, cung cung kính kính hành lễ với Hoàng đế: "Thần không đồng ý."
Một câu như vậy, Đường Thư Nghi có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng đế đang nhìn mình sắc bén đến mức nào. Nếu ánh mắt của y là một con dao, giờ khắc này phòng chừng nàng đã ngã xuống đất mà chết rồi. Tất nhiên điều đáng tiếc là, ánh mắt y không phải là dao.
Nàng nói tiếp: "Thiên hạ có thể phế người nhưng lời nói thì không thể phá bỏ, cho dù là vì loại nguyên do gì, lời tuyên thệ đều không thể bị phá vỡ. Nếu như hôm nay chàng ấy phá vỡ lời thề nguyện ban đầu, chính là nói mà không giữ lời, thần phụ không thể sớm chiều ở chung với người như vậy."
"Phu nhân," Vẻ mặt của Tiêu Hoài mang theo hoảng sợ nói, "Vi phu chưa từng quên lời thề ban đầu, ta cũng sẽ không nạp thiếp."
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi mọi chuyện tất nhiên phải nghe lời Hoàng đế."
Hoàng đế: "........"
Đúng là chỉ gà mắng chó! Là đang nói y bức bách thần tử thành kẻ nói lời mà không giữ lời, mặt y đen như chảy mực. Siết chặt nắm đấm, y nói: "Người không thể nói lời mà không giữ lời, nhưng thân là thần tử cũng phải nghe Hoàng mệnh, Tiêu ái khanh, ngươi tự quyết định đi."
Y muốn xem thử, lần này Tiêu Hoài sẽ làm như thế nào. Nếu Tiêu Hoài dám kháng chỉ, vậy thì càng tốt, trực tiếp trị tội hắn.