Lương quý phi nhìn Hoàng đế uống xong ngụm canh cuối cùng, mỉm cười nói: "Thần thiếp thấy Hoàng thượng thích món canh này, ngày mai thần thiếp lại nấu cho ngài."
Hoàng đế nắm tay Lương quý phi, trên mặt nở nụ cười: "Trẫm biết tấm lòng của quý phi dành cho trẫm."
Lương quý phi cũng nắm chặt tay Hoàng đế, "Thần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng khỏe mạnh, thần thiếp bây giờ cũng chỉ còn một mình người."
Hoàng đế thở dài, vỗ vỗ tay nàng: "Quý phi yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi nàng."
Lương quý phi mỉm cười: "Vì sự sủng ái của của Hoàng thượng ngài, cả đời này của thần thiếp trải qua phong quang vô hạn. Thần thiếp nhớ ân tình của Hoàng thượng. Trước đây là thần thiếp nghĩ sai, náo loạn tức giận với Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài đừng chấp nhặt với thần thiếp."
Nụ cười trên mặt Hoàng đế càng tươi hơn, "Quý phi nàng rất tốt."
......
Hai người lại nói chuyện một lúc, Hoàng đế mới để Lương quý phi trở về. Trước khi đi, Lương quý phi còn nói ngày mai nàng ta lại mang canh tới.
..........
Chuyện Hoàng đế ngất xỉu mặc dù bị giấu kín, nhưng những người nên biết đều đã biết. Lúc này Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng, nghe Triệu quản gia báo cáo: "Trong cung truyền đến tin tức, Hoàng đế mới sáng đã vì lý do gì đó mà ngất xỉu, đến bây giờ còn chưa ra khỏi tẩm điện."
Tiêu Hoài cười lạnh trong lòng, làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, Lý Thừa Ý vẫn không có tiến bộ gì nhiều! Chỉ là chút chuyện như vậy, còn có thể bị tức đến ngất đi.
Đúng lúc này, một quản sự chạy tới bẩm báo, Tiêu Khang Thịnh đến, mang theo rất nhiều phần thưởng. Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi đứng dậy, dẫn ba huynh muội tới tiền sảnh tiếp chỉ.
"Định Quốc Công bình an, Định Quốc Công phu nhân bình an." Tiêu Khang Thịnh mỉm cười hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài phất phất tay để hắn đứng dậy, Tiêu Khang Thịnh liếc mắt nhìn Tiêu Hoài, thấy mặt hắn hồng hào, vẻ mặt uy nghiêm. Lại nhìn hai nhi tử đứng đằng sau người hắn, một người văn nhã tuấn tú, một người cao lớn mạnh mẽ. Lại nghĩ đến vị Hoàng đế còn đang nằm trong cung, Tiêu Khang Thịnh thở dài trong lòng, làm sao có thể đấu lại?
"Hoàng thượng bảo nô tài mang thưởng cho Quốc Công gia." Tiêu Khang Thịnh cười nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, sau đó quỳ trên mặt đất, Đường Thư Nghi và ba huynh muội cũng quỳ xuống. Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ, Đường Thư Nghi nghe một loạt khen thưởng, cũng không biết đánh giá vị Hoàng đế này như thế nào, đúng là không phải văn vẹo một cách bình thường.
Tiêu Khang Thịnh truyền chỉ xong liền rời đi, Tiêu Hoài bảo Đường Thư Nghi trực tiếp bỏ đồ vật vào kho. Đường Thư Nghi phái Thuý Vân ghi vào sổ, trong lòng nói người kiếp trước cũng ngậm thìa vàng lớn lên, đúng là không coi tiền bạc là thứ gì cả.
Kể từ khi Tiêu Hoài trở về, Hoàng đế ban rất nhiều phần thưởng, còn có chiến lợi phẩm mà hắn lấy được khi đánh bại Nhu Lợi quốc, tất cả đều cho vào nhà kho chung. Tư khố của hắn lại không tăng thêm chút đồ vật nào.
Cho dù nói thế nào đi nữa, gia tài trong phủ càng ngày càng nhiều chính là chuyện tốt.
Viết đồ vật vào sổ rồi cho vào kho, Đường Thư Nghi lại bắt đầu bận rộn. Ngày mai là là mùng một năm mới, Tiêu Ngọc Thần phải đến phủ Đoan thân vương chúc tết. Đây là lần chúc tết đầu tiên sau khi hắn và Giai Ninh quận chúa định thân, tất nhiên phải rất coi trọng.
Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đến nhà kho lựa chọn một hồi, sau đó chọn lễ vật mà Tiêu Ngọc Thần cần mang đến vào ngày mai. Sau đó nàng lại nói với Tiêu Ngọc Thần: "Quà con tự tặng cho Giai Ninh, ta sẽ không chọn giúp con."
Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ mặt nói: "Nhi tử đã chuẩn bị xong rồi."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Làm rất đúng, con càng tặng nhiều quà mới có thể thể hiện sự coi trọng của con với nàng ấy."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cười hì hì hỏi: "Đại ca tặng quà gì cho Giai Ninh quận chúa vậy?"
Tiêu Ngọc Thần liếc mắt nhìn con bé nói: "Ta không nói cho muội biết."